PHƯỢNG QUYỀN BÊN TRÊN
Tác giả: Đông Trúc
Biên tập: Meo687
https://meo687so2.blogspot.com/
Chương 3: Phụ thân, người nói có đúng không?
Tạ Chu Dục lại dịu dàng căn dặn không
ít điều, Tạ Dư Vi đều nhất nhất đáp lời, không dám có chút lơ là hay lười biếng
nào.
"Con thích là được rồi, nếu ở Ngọc
Trúc Viên không thoải mái, hoặc nha hoàn, gia nhân nào khiến con không hài
lòng, cứ việc nói với cha…"
"Dư Vi tạ ơn cha quan tâm, con ở
trong phủ mọi thứ đều tốt."
Một tháng trước, nàng vẫn còn cùng mẹ
nuôi sống cảnh màn trời chiếu đất, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Chớp mắt một
cái, nàng đã được đưa vào phủ Trưởng Công chúa, sống trong lụa là gấm vóc, kẻ hầu
người hạ, bữa ăn nào cũng mỹ vị cao lương.
Nàng nào dám chê trách cuộc sống hiện
tại có gì không tốt? Huống hồ, trước đây cũng chưa từng có một phụ thân nào
quan tâm từng điều nhỏ nhặt như vậy.
Từ lúc Tạ Dư Vi bước vào cửa, Tạ Uyển
Yên vẫn âm thầm quan sát muội muội mà mình chỉ gặp thoáng qua nửa tháng trước.
Khi đó, trên người nàng ta là bộ y phục gấm vóc không vừa vặn, vừa bước xuống
xe ngựa trông thấy sự xa hoa của phủ Trưởng Công chúa thì đứng sững sờ, hồi lâu
chẳng thốt nổi một lời.
Cái dáng vẻ ngây ngô, sợ sệt ấy không
chỉ khiến mẫu thân khó chịu mà ngay cả nàng cũng không thích nổi.
Thật không ngờ, chỉ mới nửa tháng trôi
qua, nha đầu quê mùa, gầy gò vàng vọt ngày nào đã khác hẳn. Làn da được chăm
chút, đôi má chỉ điểm chút phấn đã hiện ra vẻ trắng mịn hơn cả nàng người vốn
được nuông chiều từ bé. Đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng ngần, trên gương mặt ấy
thấp thoáng vài phần bóng dáng của phụ thân.
Cũng chẳng trách phụ thân có chút
thiên vị, nàng và đệ đệ giống mẫu thân, dung mạo rực rỡ sắc sảo, còn nhị muội lại
mang nét thanh tao, nhã nhặn của phụ thân.
Chỉ là, khi ánh mắt nàng lướt qua bộ
xiêm y bằng lụa mỏng thêu hoa bằng chỉ vàng trên người Tạ Dư Vi, sự xem thường
trong lòng dần phai nhạt.
Tạ Uyển Yên siết nhẹ chiếc khăn lụa
trong tay, làm bộ nũng nịu nói: "Mẫu thân, người xem phụ thân kìa! Trước
giờ chưa từng thấy phụ thân dịu dàng chu đáo với nữ nhi như vậy, từng chút một
đều quan tâm."
Câu này thoạt nghe chẳng có gì, nhưng
ngẫm kỹ lại, chẳng khác nào nhát dao chém thẳng vào lòng người.
Tạ Uyển Yên từ nhỏ đã lớn lên trong phủ
Trưởng Công chúa, là viên minh châu trong tay mẫu thân, cũng là tiểu thư được định
sẵn để trở thành Thái tử phi tương lai. Từ ăn mặc đến lễ nghi đều được chăm
chút cẩn thận, có cả ma ma trong cung đích thân dạy dỗ.
Với một người như nàng, lời quan tâm
đơn giản của Tạ Chu Dục vốn không cần thiết.
Trưởng Công chúa Tấn Ninh chỉ hơi cau
mày, lạnh nhạt nói: "Muội muội con từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã, giờ mới về
nhà, phụ thân con quan tâm nhiều chút cũng là lẽ thường."
"Muội muội dù lớn lên ở chốn sơn
dã, nhưng nay cũng là Nhị tiểu thư của Tạ gia, đã là tiểu thư thì phụ thân sao
lại thiên vị như thế?"
Tạ Dư Vi nghe tỷ tỷ và mẫu thân trái một
câu sơn dã, phải một câu quê mùa, trên mặt không có chút khó chịu nào. Nàng chỉ
khẽ cụp mắt, rụt rè đứng dậy hành lễ, giọng nói rất nhẹ: "Tỷ tỷ đừng nói vậy,
chỉ là muội ngu dốt, khiến cha bận lòng thêm, mong tỷ tỷ chớ hiểu lầm
cha."
Chưa đợi Tạ Uyển Yên lên tiếng, Trưởng
Công chúa Tấn Ninh đã lạnh nhạt ngắt lời: "Lễ nghi học đến đâu rồi? Đã về Phủ
Công chúa thì phải sửa lại những thói quen thô tục ngoài dân gian."
Tạ Dư Vi cúi đầu, không dám nhìn Trưởng
Công chúa, khẽ đáp: "Dạ, nữ nhi nhớ rồi."
Trưởng Công chúa nhìn nữ nhi nhút nhát
như chuột, trong mắt lại càng thêm chán ghét. "Thôi đi, với cái tính ngu
ngốc này của con, ma ma bình thường sợ là cũng không dạy nổi. Đợi ít hôm ta sẽ
tìm một ma ma trong cung đến dạy con."
Tạ Uyển Yên nghe mẫu thân muốn tìm
mama trong cung, nụ cười thoáng cứng lại, vội vàng lên tiếng: "Mẫu thân,
nhị muội vừa mới về, trước kia sống nơi quê mùa chưa quen quy củ, đây cũng là
chuyện thường tình. Chỉ cần các mama trong phủ tận tâm dạy bảo, con tin chẳng
bao lâu nữa nhị muội nhất định sẽ lột xác thành người mới."
Trưởng Công chúa nghe vậy lại chẳng cảm
thấy an ủi chút nào. "Nếu muội muội con có được đôi phần thông minh của
con, ta đâu đến nỗi phải lo lắng thế này."
"Mẫu thân, muội muội cũng là cốt
nhục của người và phụ thân, tất nhiên cũng thông minh lanh lợi."
Tạ Uyển Yên cười dịu dàng, nhìn sang Tạ
Dư Vi, nghiêm túc nói: "Không tin thì người cứ thử nhìn kỹ nhị muội xem.
Nhị muội có dung mạo giống phụ thân, vậy trí tuệ tất nhiên sẽ giống mẫu thân,
thông minh hiểu lễ."
Nói rồi, nàng ta liếc sang vị phụ thân
ngồi phía trên, nửa đùa nửa thật hỏi: "Phụ thân, người nói có đúng
không?"
--
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét