Chương 6. Đại
hội tu tiên, tình cờ gặp lại người yêu cũ
Thẩm Nguyệt
Lưu đã chết.
Nàng bị Mạnh
Thiếu Vũ tự tay kết liễu, khi chết trên thân thể còn in nhiều vết đỏ, nửa chiếc
chuông đồng rơi trong kết giới cũng bị chàng nghiền nát vụn.
Tống Chi Lam
nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiếu Vũ vừa mới ăn mặc chỉnh tề một lúc lâu, sau đó
xoay mình ngự kiếm bay lên, "Trước tiên trở về Kiếm Tông rồi nói sau."
Phi Vân Cốc
bốn mùa như xuân, hoa nở mười dặm. Nhưng Thanh Nhai Kiếm Tông lại tuyết phủ quanh
năm, những đệ tử có tu vi hơi thấp không thể chịu nổi cái lạnh này, không dám
lên đến đỉnh núi.
Bộ váy trắng
trên người Tống Chi Lam bất chợt bị gió thổi tung, những bông tuyết mỏng manh rơi
trên khuôn mặt nàng, bị nhiệt độ cơ thể hoà tan thành một giọt nước trượt xuống
khóe môi.
"Nói
xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trong giọng
điệu bình tĩnh của nàng mang theo sự lạnh lẽo khó nhận ra, như một cây kim đâm
vào tim Mạnh Thiếu Vũ.
Kiếm Quân ngày
thường vốn rất điềm tĩnh và tự chủ, vào lúc này cũng có chút hoảng loạn. Chàng
nắm lấy tay Tống Chi Lam, trong lòng ngàn vạn lý do, nhưng chỉ thốt ra vài chữ
khô khan.
"Ta cứ
tưởng nàng ta là nàng."
Thật ra Tống
Chi Lam cũng đoán ra được nguyên do, chắc chắn là Thẩm Nguyệt Lưu đã dùng thủ
đoạn bỉ ổi nào đó, khiến cho Mạnh Thiếu Vũ có tu vi cao thâm cũng bị trúng
chiêu, đổi lại là nàng cũng chưa chắc đã đối phó được.
Nhưng hiểu
là một chuyện, còn chấp nhận lại là chuyện khác.
Ai có thể
trơ mắt nhìn người mình yêu mây mưa cùng kẻ khác, nàng không phải thánh nhân,
nàng cũng không thể làm thánh nhân.
Tống Chi Lam
rút tay ra khỏi tay Mạnh Thiếu Vũ, lùi lại hai bước, do dự mãi rồi mới nói:
"Mấy ngày nay ta phải bế quan tu hành, cho nên... hãy tạm thời tách ra một
thời gian đi."
Vừa dứt lời,
nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống hai phần, những bông tuyết theo cơn gió lớn đột
ngột thổi đến xoay hai vòng.
Ánh mắt Mạnh
Thiếu Vũ bỗng chốc tối sầm, chàng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay Tống Chi Lam. Đến
khi ngẩng đầu lên, lại là vị Kiếm Quân điềm tĩnh như gió thoảng mây trôi.
"Được,
có việc cứ gọi ta, ta vẫn luôn ở đây."
Tống Chi Lam
khẽ gật đầu, trong lòng bất lực thở dài, quay người rời đi.
Mặc dù chuyện
này không phải là ý muốn của Mạnh Thiếu Vũ, nhưng trong lòng nàng rất khó chịu,
cho nên đành tạm thời tách ra một thời gian để bình tĩnh lại. May mà Mạnh Thiếu
Vũ không từ chối, bằng không trong giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé này, nàng thật
sự không chắc mình có trốn thoát được không.
Mạnh Thiếu
Vũ nhìn bóng lưng nàng khuất xa, không ai biết chàng đang nghĩ gì. Một lúc lâu
sau, chàng rút trường kiếm giắt sau lưng ra, vung lên giữa màn tuyết bay đầy trời.
Ban đầu Mạnh
Thiếu Vũ vốn nghĩ rằng đợi thời gian trôi qua, Tống Chi Lam sẽ nguôi giận. Chàng
sẽ cố gắng níu kéo, nói thêm vài lời ngọt ngào, Tống
Chi Lam rồi cũng sẽ bỏ qua những chuyện này.
Chàng cần mẫn
luyện kiếm ngoài động phủ của Tống Chi Lam, gió tuyết không ngừng nghỉ. Nhưng
con cổ trùng màu hồng bị chàng quên lãng, thỉnh thoảng lại chui ra quấy phá.
Con sâu nhỏ
đó cứ cách một thời gian lại thức tỉnh, tham lam nuốt chửng linh khí trong cơ
thể Mạnh Thiếu Vũ. Sau khi ăn no, cơ thể nó lại phát ra những luồng khí màu hồng.
Luồng khí
này hệt như dâm dược, khiến ngọn lửa dục trong cơ thể Mạnh Thiếu Vũ bùng cháy.
Mỗi lần như vậy, chàng đều phải lục tủ lấy vài bộ áo lót của Tống Chi Lam.
Áo lót bằng
sợi tơ trắng muốt còn vương vấn mùi hương của Tống Chi Lam, trong một thoáng thậm
chí Mạnh Thiếu Vũ cảm thấy mình như một kẻ biến thái, điên cuồng ngửi hương
thơm trên quần áo, dùng tay vuốt ve cây cặc đang cương cứng.
Chàng không
dám tìm Tống Chi Lam để giải quyết, sợ mối quan hệ vốn đã mong manh của hai người
sẽ vì chuyện này mà lại sụp đổ.
Mấy bộ quần
áo đều dính đầy tinh đặc của chàng, mùi hoa thạch nam hoà lẫn với mùi hương vốn
có của quần áo quyện vào nhau, khiến Mạnh Thiếu Vũ có chút không nỡ giặt.
Thoáng chốc
ba tháng trôi qua, những bộ quần áo này đều đã được giặt hàng trăm lần.
Ngày này Mạnh
Thiếu Vũ vẫn đang luyện kiếm như thường lệ, nhưng chợt thấy dưới chân núi, trong
tông môn vô cùng náo nhiệt, còn xuất hiện một lượng lớn thần thức xa lạ.
Mạnh Thiếu
Vũ tiện tay chặn một đệ tử nội môn, "Dưới núi có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Đệ tử có vẻ
thật thà, chất phác gãi ót đáp lời: "Mạnh trưởng lão, là đại hội tiên môn
sắp bắt đầu rồi, lần này đến lượt Thanh Nhai Kiếm Tông chúng ta tổ chức."
Mạnh Thiếu
Vũ sững sờ, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, đại hội tiên môn mười năm một
lần lại bắt đầu rồi.
"Ừm, đi
tu luyện đi." Chàng tiện tay ném vài viên đan dược, đệ tử kia vui vẻ rời
đi.
Đại hội tiên
môn là cuộc thi đấu giữa các đệ tử tu vi dưới Kim Đan kỳ của ba tông sáu phái, mỗi
môn phái sẽ mang ra rất nhiều thiên tài địa bảo làm phần thưởng.
Chú
thích: Những báu vật, linh vật hoặc tài nguyên quý giá do trời đất sinh ra,
mang theo năng lượng tinh thuần hoặc công hiệu thần kỳ, rất có giá trị trong việc
tu luyện, chữa bệnh, chế tạo pháp bảo, đột phá cảnh giới, ...
Vốn chuyện
này không liên quan gì đến chàng, nhưng gần đây con cổ trùng đó ngày càng kiêu
ngạo. Số lần chàng tự dùng tay giải quyết cũng ngày càng thường xuyên, đôi khi
thậm chí phải tuốt cả một canh giờ mới có thể bắn ra.
Chú thích: Một canh giờ = 2 tiếng
Chàng muốn tìm việc gì đó để làm, phân tán sự chú ý, tiện thể
cùng tông chủ nghiên cứu xem có cách nào giải quyết con cổ trùng này không.
Dưới núi ấm
áp hơn trên đỉnh rất nhiều, nhiều nữ tu có tu vi cao hơn không sợ giá rét, mặc
áo lụa mỏng, khoe trọn dáng vẻ uyển chuyển.
Mạnh Thiếu
Vũ không hề nhìn ngang liếc dọc, do lệnh cấm bay, chàng chỉ có thể đi bộ đến phủ
tông chủ.
"Mạnh
Thiếu Vũ." Một giọng nữ vang lên sau lưng chàng.
Chàng quay
người lại, nhìn thấy người đến, lông mày bất giác nhíu chặt, như thể nhìn thấy
điều phiền phức nào đó.
"Mạnh
Thiếu Vũ, đã lâu không gặp rồi nha."
Người phụ nữ
như không nhìn thấy sự chán ghét trong mắt chàng, cười tươi như hoa đi về phía chàng,
đứng trước mặt chàng.
"Đừng cản
đường."
Giọng Mạnh
Thiếu Vũ rất lạnh, chàng gần như đã quên đi người trước mặt này, người chàng từng
yêu trước khi tu luyện, Cốc Thanh Y.
Cốc Thanh Y
không hề bận tâm, vươn tay muốn ôm lấy cánh tay Mạnh Thiếu Vũ, nhưng bị chàng một
chưởng đánh lùi.
"Chàng
vẫn cứ chấp nhặt như vậy." Cốc Thanh Y giọng điệu hờn dỗi, "Vốn dĩ là cả hai vui lòng, ai
quy định lên giường với chàng rồi thì không thể ngủ với người khác?"
Mạnh Thiếu
Vũ không để ý đến lý lẽ nguỵ biện của nàng, đẩy nàng sang một bên. Trong lòng
chỉ nghĩ làm sao để giải thích với tông chủ về con dâm cổ này cho thoả đáng.
Nếu không phải
không còn cách nào, chàng thực sự không muốn để ai biết chuyện này.
Cốc Thanh Y
bị chàng đẩy lùi mấy bước, nhưng vẫn cười nói: "Nhưng ta đã nếm qua nhiều
đàn ông rồi, vẫn là cặc của chàng lớn nhất. Mạnh Thiếu Vũ, có cơ hội chúng ta lại
ngủ với nhau một lần nữa được không?"
"Cút!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét