Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2025

Chương 23. Chưa kịp ăn chơi lêu lổng

 

Chương 23 Ngu tổng biến thân thành yêu tinh gạt người

 

Ngủ bù cũng không xong, hôm sau lịch học kín từ tiết một, Ngu Chi kéo một thân mỏi mệt vào phòng học, bò đến giữa khán phòng chiếm chỗ xong liền nằm bò trên bàn.

Một lát sau, Minh Nhân mới lén lút từ cửa sau tiến vào, cũng nằm ườn ra bàn. Ngu Chi hé mắt, nhìn đến đôi gấu trúc quầng thâm đen sì của cô bạn thì quan tâm hỏi.

“Tối hôm qua cậu đi đánh giặc à.”

Minh Nhân lắc lắc đầu xong lại gật đầu, “Cũng không khác gì, đầu tớ giờ còn quay mòng mòng đây, không nói nữa tớ ngủ một lát.”

Ngu Chi ừ một tiếng, cô muốn nhắc Minh Nhân đừng lêu lổng quá, nghĩ lại thôi, mình cũng không có tư cách gì nói người ta, vì thế cò quay hết một tiết.

Tan học, Ngu Chi cùng Minh Nhân bước ra cửa cuối cùng, ở cửa đụng vào hai người con trai đều rất cao. Trên mặt cười cười, trên tay xách theo túi giấy mang theo mùi thơm phức của bánh bao, Ngu Chi nhìn qua một chút.

Minh Nhân tiến lên cầm lấy túi giấy trong tay một người đưa qua, “Cảm ơn nha.”

“Không cần khách sáo, đã nói sẽ mang bữa sáng cho chị mà.” Một người nói, một người khác đem túi còn lại đưa cho Ngu Chi, “Chị gái nhỏ.”

Ngu Chi sửng sốt một chút, đồ vật đã ở trong tay, “…… Bạn là?”

“Em là Tưởng Yến, hôm trước chúng ta còn đi chơi cùng ạ.”

Không biết vì cái gì, Ngu Chi đột nhiên cảm thấy ký ức mấy ngày hôm trước trở nên đã lâu lắm rồi, cô gật gật đầu, “Cảm ơn…… Nhưng hiện tại mình không đói.”

“Chị cứ cầm đi, chúng ta đã ăn rồi, không thể lãng phí lương thực.”

……

Nói xong liền chạy, Ngu Chi cầm ở trong tay, nhưng không ăn, nghĩ về nhà ngủ bù, cô vừa đi vừa nói với Minh Nhân, “Thiệt tình, nhanh như vậy đã khiến em trai nhà người ta mê muội rồi, buổi sáng không ngủ lại chạy tới đưa bữa sáng.”

Minh Nhân cười một cái, “Tớ một em, một em khác là của cậu.”

Ngu Chi khẽ nhướng lông mày.

Minh Nhân: “Cậu đúng là não cá vàng, em trai kia không phải đứa mà cậu hứng thú hôm bữa à.”

“Ngày hôm qua còn nói với tớ gì mà không có sức hấp dẫn, đến bây giờ WeChat cậu cũng chưa chịu kết bạn với em trai người ta đâu đó.”

Ngu Chi đầu óc choáng váng, trống không, cô lấy di động ra xem, khi nhìn thấy yêu cầu kết bạn, ghi chú kia nhờ đàn chị giúp chút bài vở.

Ngu Chi đem điện thoại đóng lại.

Minh Nhân nhìn mắt, “Sao cậu không đồng ý đi.”

Ngu Chi gật đầu, “Từ từ đi, tớ phải về ngủ.”

Minh Nhân: “Có chuyện tốt gì à.”

Ngu Chi khẽ chớp mắt, “Không biết.”

Đến nơi hai người liền tách ra, cô muốn về nhà, Minh Nhân phải về ký túc xá, cô đánh vươn tay tạm biệt, “Bái bai.”

Minh Nhân uống sữa đậu nành ừ một tiếng.

Ngu Chi nheo nheo mắt, cảm thấy túi giấy trên tay có sức nặng ngàn cân, cô vừa đi nghĩ đến Ngu Thái Sơ. Cô thật sự hoài nghi người đàn ông này có phải là yêu tinh hay không, dương khí của cô đều bị hắn hút sạch.

Có nam yêu tinh hút dương khí à ta, Ngu Chi nghiêm túc nghĩ, bả vai đột nhiên bị vỗ mạnh.

Ngu Chi giật bắn, hoảng sợ quay đầu lại, “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”

Minh Nhân che môi khẽ cười, “Tớ quên nói với cậu một chuyện, hôm trước tớ ở quán bar lại nhìn đến ba cậu đó, may là cậu không đi. Tớ cảm thấy về sau chúng ta đừng đi nơi đó, đổi chỗ đi.”

Ngu Chi nghiêm túc suy nghĩ hôm trước là khi nào, buổi tối…… Chính là bữa Ngu Thái Sơ ở trên xe với cô, cô nhìn Minh Nhân, “Chắc cậu nhìn lầm rồi.”

Minh Nhân chậc một tiếng, đôi tay làm động tác vẽ hình vẽ dáng, “Ổng như vậy, sao tớ có thể nhận lầm được.”

“Có nhiều người na ná nhau đâu, còn mặc vest, đứng ở đó không biết bao nhiêu người……” Hình dung rõ ràng như thế, Ngu Chi đánh gãy nàng, “Khi nào?”

Minh Nhân suy nghĩ một chút, “Ngày đó tớ đến chỗ đó không bao lâu liền thấy, 6 giờ hơn…… gần 7 giờ gì đó.”

“Đã biết, vậy về sau không đi.” Ngu Chi nói.

Thời gian xác thật, Ngu Chi một đường đều suy nghĩ, Ngu Thái Sơ hôm đó còn nói phải đi công tác, trên người còn có có mùi rượu ……

Về đến nhà, Ngu Chi nằm đến trên giường, lần đầu tiên còn chưa tính, công tác gì mà cả ngày ở hộp đêm, trên lầu còn có phòng riêng.

Nhớ tới cái phòng kia, Ngu Chi biết phỏng đoán lần đầu tiên hoàn toàn bị hưng phấn che dấu. Cô hiện giờ đã 21 tuổi, Ngu Thái Sơ không có khả năng hơn hai mươi năm qua một chút dục vọng đều không có… Đàn ông như thế, càng không thể có khả năng kìm nén dục vọng.

Nhưng Ngu Chi không nghĩ ra, hôm trước cách ngày cô thổ lộ với Ngu Thái Sơ đã qua rất lâu, hơn nữa trong lúc bên nhau cha con hai người chuyện gì cũng đã làm, Ngu Thái Sơ như thế nào có thể, còn có thể đi nơi kia.

Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn, Ngu Chi nhắm mắt lại nhưng ngủ không được.

Cô bức thiết muốn biết Ngu Thái Sơ làm cái gì, vì sao ở nơi đó chơi xong về sau còn có thể mặt không đổi sắc tìm mình.

Còn ở trong xe muốn cô, cặc thô kia không phải là còn đâm chọt ở trong thân thể những người khác nữa chứ. Ngu Chi càng nghĩ, càng tức, càng đau lòng. Ngu Thái Sơ nói dối hết bài này đến bài khác, quả thực chính là cái đồ gạt người.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.