Chương 18. Ngu
tổng: Tôi khóc trong lòng, nhưng bề ngoài tôi rất kiên cường
“Không có gì
ạ.” Ngu Chi không nghĩ tự thức tỉnh bản thân từ trong ảo tưởng, cho nên bộ dáng
trông rất thần bí.
Ngu Thái Sơ
nhìn chằm chằm cô, sau đó nghiêng người vươn tay, “Lại đây.”
Ngu Chi dán
người qua, chui vào trong lòng ngực hắn, “Thật không có.”
“Ba biết.”
Ngu Thái Sơ ôm eo, cúi đầu hỏi, “Con đi ngủ chưa?”
Đương nhiên
ngủ là động từ, Ngu Chi mặt mày ửng đỏ lắc đầu, “Không cần.”
Ngu Thái Sơ
không nói chuyện, dứt khoát nhấc cô bế vào phòng, “Đã biết.”
Lăn lộn đến
nửa đêm Ngu Thái Sơ duỗi tay đánh mông cô, thời điểm cô thét chói tai lên đỉnh,
mọi thứ đã không thể vãn hồi.
Cả đêm Ngu
Chi bị làm lăn lộn ngất xỉu, hôm sau ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, cô hừ hừ hai
tiếng mở to mắt, đảo mắt một vòng, nhìn đến người đàn ông ngồi trên sô pha bên
cửa sổ xem máy tính. Cô há miệng thở dốc muốn hét to, lại phát hiện cằm đau nhức
giống như bị trật khớp.
Ngu Chi nhắm
mắt lại, nhớ lại một lần cuối cùng kia, cô há mồm ngậm lấy cây gậy thô kia… Ngu
Thái Sơ lần nữa từ chối, đẩy tới kéo lui một hồi, cuối cùng vẫn là bắn ở trong
miệng cô.
Tuy rằng Ngu
Chi bị sặc nghẹn ngang cổ, nhưng bộ dạng Ngu Thái Sơ lộ ra biểu tình vô thố bởi
vì không nín được bắn ra thật sự chọc cô buồn cười.
Ngu Chi mím
môi lại nhìn sang bên kia, Ngu Thái Sơ đã đứng lên, đi qua đây, “Cục cưng tỉnh
rồi sao?”
“Dạ.”
Ngu Thái Sơ
ngồi ở mép giường duỗi tay vuốt tóc, sau đó thuận thế ôm lấy khuôn mặt cô, “Cục
cưng ngoan, có thoải mái không?”
“Xót.”
Người đàn
ông đáp lời, cách chăn nâng cô lên ôm ôm, trong nháy mắt Ngu Chi suýt tí nữa
thì ngất đi rồi. Xương cốt cô giống như bị bẻ gãy, bị Ngu Thái Sơ nâng lên tất
cả như muốn rụng rời, “Đau……”
Vừa đau lại
không chút sức lực, vừa muốn nói gì, Ngu Thái Sơ liền xốc cô khỏi chăn bông, ra
khỏi ổ. Ngu Chi còn cảm nhận được mình không có mặc quần áo, ngón tay cô giật
giật, mới sáng đã kích thích như vậy rồi sao?
“Ba ba.”
Ngu Thái Sơ
cười, “Đừng sợ, xoa cho con một chút.”
Vì thế Ngu
Chi liền nằm trên người để hắn ấn bóp, từ sau cổ đến gót chân, lòng bàn tay người
đàn ông nắm lấy chân cô nhẹ nhàng di động, “Đêm qua con nói muốn giám thị ba,
muốn làm hay không?”
Ngu Chi hé một
chút đôi mắt đang híp, “Gì cơ ạ?”
Ngu Thái Sơ
hơi hơi tạm dừng một chút, giúp cô nhớ lại, “Con bảo rất thích ba, còn nói muốn
ở trong phòng đặt đầy……”
Không chờ hắn
nói hết, Ngu Chi không biết từ đâu bật dậy che miệng hắn lại, “Con không nhớ.”
Cô mới không
có biến thái như vậy đâu, chỉ tưởng tượng một chút thôi. Ai mà biết lúc ấy cô bị
Ngu Thái Sơ đụ đến mơ hồ không rõ, người đàn ông còn lao tới tấp, hỏi han đủ điều.
Cô đem hết chuyện quần áo linh tinh kia khai sạch, ngay cả mình đã nói gì cô
cũng quên sạch sẽ.
Ngu Thái Sơ
thế mà nhớ rất rõ.
Ngu Chi hít
cánh mũi, “Con nói xằng nói bậy, ba đừng cho là thật.”
“Nói bậy?”
Ngu Thái Sơ duỗi tay xoay mặt cô qua, “Con nói vẫn luôn yêu thầm ba, còn nói vẫn
luôn muốn bị ba đụ.” Hắn cười một cái, hạ giọng, “Còn nghĩ tới ba khi tự an ủi,
tư thế đều nghĩ hết rồi.”
Ngu Chi cảm
thấy không khí xung quanh tắc nghẹn hít thở không thông, mấy thứ tình thú trên
giường kia…… sao lại nói sạch sành sanh vậy.
Mất mặt quá
đi.
“Đụ con từ đằng
sau.” Người đàn ông lại mở miệng.
“Ưm……
ba vừa xoa hạt đậu nhỏ vừa làm đâm lồn dâm của con.” Ngu Thái Sơ học, chóp mũi
nhẹ nhàng cọ vành tai cô, dâm đãng thở dốc, “Ba bắn tới tử cung, muốn sinh cục
cưng cho ba, hửm?”
“Mấy cái đó
cũng là nói bậy sao?”
Ngu Chi nhẹ
nhàng đánh hắn một chút, “Đúng thế.”
Biểu diễn kết
thúc, Ngu Thái Sơ không nói gì thêm, duỗi tay đem làn tóc của cô cuộn lại, thay
đổi đề tài, “Muốn ăn cái gì?”
“Cua, cơm
cua gạch trộn.” Ngu Chi nói, sau đó nhìn người đàn ông đứng dậy đi chuẩn bị.
Có phải là hắn
đang giận không, Ngu Chi nghĩ thầm, lúc người đàn ông nấu cơm xong xuôi lại qa
giúp cô súc miệng lau mặt, động tác vẫn dịu dàng săn sóc như cũ. Thấy vậy, Ngu
Chi mới ở trong lòng lắc lắc đầu, đúng, Ngu Thái Sơ không phải loại người như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét