Ngu Chi từ
trên giường bò dậy, tự mình tới điểm hẹn. Cô biết nơi chuyên dụng của Ngu Thái
Sơ ở tầng 1, phải là khách V.I.P mới có thể vào. Ngu Chi càng chắc chắn, Ngu
Thái Sơ khẳng định không có ý định tốt lành.
Cô từ nơi đó
đi ra, ở bên ngoài đứng một lát lại đi vào, ngồi ở quầy bar nhìn Bartender điều
chế rượu.
Cô còn nhớ
như in, lần đầu tiên cô nảy sinh sự tò mò với rượu với khói thuốc, là ở lễ trường
thành. Ngu Thái Sơ không nói cũng không mắng cô, sau khi kết thúc chỉ lạnh nhạt
đứng ở sân quẹt bật lửa đốt một điếu thuốc dành cho nữ.
Điếu thuốc bị
nhét vào trong miệng, Ngu Thái Sơ châm lửa để cô hút một ngụm. Trong nháy mắt,
cô sặc phải nhổ nó ra, điếu thuốc lẳng lặng rớt trên mặt đất.
Ngu Thái Sơ
khom lưng nhặt lên sau đó búng nhẹ ngậm vào trong miệng, “Ngốc nghếch, dùng tay
kẹp.”
Ngu Chi khẽ
hừ một tiếng, “Không thông minh bằng ba.”
Khi đó cô đã
thích Ngu Thái Sơ, nhìn người đàn ông nhả khói, cô nhịn không được há mồm, “Cho
con thử lại đi.”
Ngu Thái Sơ
cầm đầu thuốc đưa đến khoé miệng cô.
Kỳ thật thuốc
lá khó hút chẳng ngon lành chi, miễn cưỡng phả một hơi. Ngu Thái Sơ lại đi vào
pha cho cô một ly rượu, có chút chua lại có chút ngọt, cô rất thích.
Lúc pha tới
ly thứ hai, Ngu Thái Sơ chống mặt bàn nhìn cô uống nói, “Không có việc gì ba
nhìn thử, xem thử con có thể uống được nhiêu.”
Ly thứ ba xuống
bụng, Ngu Chi bị hắn nhìn chằm chằm sinh ra một loại cảm giác đặc biệt kiêu ngạo,
mặt đỏ nừng nhưng vẫn còn muốn, Ngu Thái Sơ chưa đưa cho cô.
“Con chắc chắn
sẽ hôn mê.”
“Không có……”
“Vậy con nói
cho ba, con nhìn thấy gì?”
Ngu Chi
không nhớ rõ nữa, ngày hôm sau cô còn dò hỏi Ngu Thái Sơ cô thế nào, Ngu Thái
Sơ nói, “Cũng được, tửu lượng gần bằng ba.”
Nhưng sau đó
cũng không uống nữa, bởi vì uống xong không nhớ được gì, hoặc là căn bản là
nghĩ không ra.
Khi đó thật
tốt, tuy rằng là yêu thầm, nhưng Ngu Thái Sơ có thể cho cô cái danh con gái. Thế
nhưng hiện tại không giống thế nữa, Ngu Thái Sơ giống như có rất nhiều bạn
gái……
Cô nghĩ một
hồi lại phát ngốc, trước mắt đột nhiên bùng lên một vệt lửa. Cô một dọa lấy lại
tinh thần, nam nhân bên cạnh gõ gõ ly hỏi, “Tới một ly?”
……
“Không cần,
cảm ơn.”
Đám người
không thú vị rời khỏi, cô mới nhỏ giọng hỏi người pha chế, “Tôi muốn ly rượu
ban nãy.”
Ngu Thái Sơ
gọi điện thoại không ai tiếp, cô dứt khoát dạo quanh một vòng kiếm người. Cuối
cùng ở phòng vệ sinh trong phòng ngủ tìm được người, phòng không mở đèn, người
gối lên nắp bồn nước ngủ say.
Hắn đi qua bế
người lên, ngửi thấy mùi rượu, “Sao lại uống rượu?”
Hỏi cũng
không ai đáp, hắn ôm Ngu Chi đặt lên trên giường cầm quần áo cởi ra. Sau khi
Ngu Chi say rất thành thật, nằm yên ở nơi đó ngủ, trên tay vô ý thức bắt lấy đồ
vật bên cạnh, dường như thế mới có cảm giác an toàn.
Vạt áo sơ mi
của Ngu Thái Sơ bị túm lấy, thuận thế nằm xuống, đem tóc trên mặt cô đẩy ra.
Khuôn mặt trắng
trẻo nay ửng hồng tản nhiệt, tựa hồ có chút hô hấp không thuận, môi khẽ nhếch,
phát ra một vài tiếng rầm rì. Ngu Thái Sơ không quấy rầy cô, nhưng nếu ánh mắt
có thể cưỡng gian người, Ngu Chi đã bị đâm thủng bao nhiêu lần.
Ngu Thái Sơ
nhẹ nhàng thở ra, đem đôi mắt phóng tới trên trần nhà, hơi thở nóng bỏng phả
vào lỗ tai hắn. Hắn còn định đi ăn, hiện tại nhìn không được ăn không xong, có
điều bộ dáng say khướt của con gái lại đánh thức ký ức xa xôi của hắn.
Hắn xoay người
đem Ngu Chi ôm vào trong lòng ngực, vẫn mềm mại như vậy. Hắn khẽ híp mắt ôm người
ở đỉnh đầu ngửi ngửi, phía dưới khắc chế không được đứng lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét