Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2025

Chương 31. Chưa kịp ăn chơi lêu lổng

 

Chương 32 Kết thúc.

 

Ngu Thái Sơ trực tiếp thúc mạnh vào trog tử cung, “Cục cưng ngoan, ngậm lấy tinh dịch của ba?”

Lâu nay chơi bao, bữa nay Ngu Thái Sơ mới cảm thụ được vách thịt lồn căng mịn, non mềm, qua một hồi lâu mới lưu luyến không rời đem gậy thịt rút ra.

Hắn nâng cặp đùi ướt nhẹp của Ngu Chi lên, đem mông cô hướng lên trên không cho tinh dịch chảy ra.

Qua một hồi lâu mới buông, “Lại đến một lần đi cục cưng.”

Ngu Chi thẹn thùng gật đầu, chủ động dạng chân kẹp lấy ba, gắng gượng tiếp nhận cặc thúc sâu vào bên trong, cô đỡ lấy lưng ba, “Ba …… Ba bắn thật nhiều……”

Ngu Thái Sơ cúi đầu hôn cô, dịch người sang bên cạnh, “Cục cưng dâm đãng của ba, giường đều bị nước tiểu tưới ướt rồi.”

Ngu Chi khẽ hừ nhẹ một tiếng, bị cọ sát một hồi lại có cảm giác.

Làm suốt nửa đêm, tinh dịch chứa trong tử cung không xuể, bụng nhỏ phình phình bị người đàn ông dùng tay xoa nắn, “Ngậm gậy thịt của ba đi ngủ đi.”

Ngu Chi mơ mơ màng màng cũng không biết hừ hừ cái gì, dù sao cũng ngậm lấy, sáng ngày hôm sau lúc tắm rửa mới moi móc đẩy ra.

Ngu Thái Sơ cầm khăn quấn cho cô, rõ ràng rất vui cao hứg, “Giáng sinh, con ở nhà à?”

“Không ạ, con hôm nay có hẹn.” Ngu Chi cố ý nói, nhìn Ngu Thái Sơ lơ đãng hỏi, “Cũng tới lễ Giáng Sinh còn không cho người khác nghỉ ngơi, Tưởng Thâm Minh đúng thật là……”

Ngu Thái Sơ tạm dừng, nhìn về phía Ngu Chi, “Có cần ba gọi điện cho hắn?”

Ngu Chi lắc đầu, “Không cần đâu ạ.”

Kỳ thật chính là giáo sư Tưởng tổ chức tiệc nhỏ ở nhà, tuy nhỏ, nhưng khách tới đều là kiến trúc hàng đầu. Ngu Chi theo chân bọn họ hơi lạc lỏng, lúng ta lúng túng, nhưng cũng không phải việc gì khó khăn, chẳng qua cô cố ý nói như vậy vì muốn cho Ngu Thái Sơ một niềm vui bất ngờ.

Khoảng thời gian này, nhờ Ngu Thái Sơ mà cô có thể tới chỗ giáo sư Tưởng học hỏi, trò chuyện gặp mặt mở miệng đề tài đều là mấy chuyện này, trái giáo sư Tưởng phải chú Tưởng, cô biết Ngu Thái Sơ khẳng định ghen tị.

Ngu Thái Sơ rất thú vị, ngày đó ở quán bar nhìn thấy Tưởng Yến, Ngu Thái Sơ nói hắn ghen, muốn hôn. Hiện tại cô mới phát hiện, thời điểm Ngu Thái Sơ thật sự ghen tuông sẽ không nói ra miệng.

Đối mặt với con gái điên cuồng sùng bái một người cùng tuổi, là một người có học thức, tính cách cũng không tệ, Ngu Thái Sơ bất mãn. Nhưng hắn cũng không biểu lộ điều gì, chỉ có thể âm thầm so bì hơn thua với đối phương.

Ngu Thái Sơ hiếm khi khoe khoang, ngày đó lại ôm cô nói, “Nếu con theo học tài chính, đi theo ba học hỏi nhẹ nhàng dễ dàng hơn nhiều.”

Ngụ ý còn không phải đang khen bản thân mình không hề kém so những người khác chút nào, lúc ấy Ngu Chi mới ngẫm ra, không phải là hắn đang ghen đó chứ.

Ngu Thái Sơ sẽ không so đo với Tưởng Yến, càng sẽ không tùy tiện so sánh với một ai đó thích cô, chỉ có thật sự để ý hắn mới như thế.

Ngày mai là Giáng Sinh, tối hôm nay cô sẽ biến thân thành tuần lộc, quà chính là bản thân cô đặt trên đầu giường Ngu Thái Sơ.

Vì để cho chân thật một chút, 12 giờ trưa, cô từ trong nhà xuất phát, tới chiều tới, thay bộ đồ tuần lộc, khoác áo khoác xuất phát từ khu chung cư.

Bởi vì quá mức hưng phấn, đi nửa đường cô phát hiện quên mang theo đồ, vì thế lại lộn trở lại, trời mùa đông nhanh tối, trên không trung mây che khuất nổi lên vầng trăng bạc. Ngu Chi chà xát ngón tay, choàng khăn quàng đem áo khoác quấn chặt, đi tới trạm tàu điện ngầm.

Ngồi xuống, nửa giờ trôi qua, bên ngoài đã bao trùm một tầng tuyết mỏng, cô lặng lẽ đẩy cửa lớn đi vào.

Đường nhỏ bị cô dẫm ra một đám dấu chân, tới rồi trước cửa cô nhẹ nhàng ấn mật mã, cửa mở cô bước thẳng vào thư phòng.

Thời điểm Ngu Thái Sơ ở nhà chỉ cần không làm việc, không phải ở phòng bếp thì là ở thư phòng, thế mà người không ở đây.

Ngu Chi tìm một vòng xong nhìn quanh căn phòng ở chỉ có ánh sáng le lói từ tầm hầm kia.

Cô đem chính mình khăn quàng cổ gỡ xuống, từ áo khoác lấy ra cái cặp sừng kẹp trên đầu mình, lần dò đi xuống, “Ba ơi……”

Ngu Chi khẽ kêu một tiếng, nhẹ nhàng vặn cửa ra.

Bên trong chỉ mở đèn ngủ, có chút tối tăm, Ngu Thái Sơ dựa vào trên sô pha rõ ràng không có nghe thấy giọng cô. Bởi vì có thanh âm khác che đậy, máy chiếu ở trên kia là hình ảnh phóng to.

Trên nền tuyết, cô gái nhỏ đội chiếc mũ lông, khoác chiếc áo lông tròn vo cố sức từ trên mặt đất đắp tuyết.

Bởi vì nhìn qua quá mức cố sức, Ngu Chi ngừng thở sợ nghiêng ngã, tiếp theo sau là một con bàn tay to vươn lại đỡ lưng cô.

Màn ảnh trên máy chiếu tới tới bóng dáng nho nhỏ còn đang nắn cục  tuyết trên tay.

Một giọng nói dịu dàng truyền tới, “Chi Chi tay lạnh không, đeo bao tay vào.”

Lúc này Ngu Chi mới biết được đây là mình, cô còn chưa từng xem được hình ảnh này, cảm giác huyền diệu khiến cho cô hít thở không thông, nhìn màn ảnh lắc lư, hẳn là đã được hắn quay hình từ tấm bé.

Ngu Thái Sơ ngồi xổm ở nơi đó nhéo tay nhỏ dẫn cô vuốt tới.

Đụng tới bàn tay thô to, Ngu Chi lủi ra sau trốn, rầm rì nói, “Từ bỏ, tay tay con ấm lên rồi ……”

“Tay phải ủ ấm mới được.” Ngu Thái Sơ dứt khoát cầm bao tay đeo lên cho cô bé, “Mang một hồi thì tốt rồi.”

Người đàn ông tròng lên cho cô, cô có chút không tình nguyện lắc lắc, rất nhanh lực chú ý liền tập trung ở người tuyết bên cạnh. Người đàn ông cũng không có quấy rầy cô, cứ như vậy ngồi một hồi lâu, mệt mỏi, cô đặt mông ngồi vào trên tuyết, “Muốn uống sữa ba ba……”

Lúc sau màn ảnh là hình ảnh cô trở về vào phòng bếp, Ngu Thái Sơ pha sữa với nước ấm, quơ quơ cho bớt nóng rồi đưa cho cô. Trên màn hình chuyển từ bóng dáng người đàn ông nhìn chăm chú khuôn mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đang ngồi trên ghế ngủ.

“Ngu tiên sinh, Chi Chi muốn ngủ.” Có giọng nói non nớt truyền tới, Ngu Thái Sơ quay người, bước đây, nhéo nhéo giương mặt trên màn hình qua hỏi, “Không phải con muốn uống sữa à?”

“Con uống rồi ạ.” Người bên cạnh cất giọng.

Ngu Thái Sơ ừ đáp, đem cô ôm tới trên giường, sau đó màn hình đã đen thui.

......

Ngu Chi cất giọng nói, kêu một tiếng, “Ba ơi.”

Nhưng nhìn mãi người nọ vẫn không chút động tĩnh, cô đi qua nhìn thấy người đàn ông dựa vào trên sô pha ngủ mất, người đàn ông bị cô nhẹ nhàng chạm vào một cái bỗng chốc mở to mắt, “Chi Chi?”

“Không phải con bảo tối muộn mới về à?”

Ngu Chi ngồi lên trên đùi nam nhân, “Đã tối rồi ạ.”

“Phải không.” Ngu Thái Sơ xoa xoa hàng chân mày, vươn bàn tay ôm lấy eo cô, hôn lên đôi má hồng, “Con về lúc nào.”

“Mới về ạ.” Ngu Chi nói, Ngu Thái Sơ có chút nghi vấn sờ sờ cặp sừng trên đầu, “Đây là cái gì, con đeo cái này đi qua chỗ Tưởng Thâm Minh?”

“Đúng vậy.” Ngu Chi một bên đáp một bên cởi áo khoác ra, lộ ra bộ quần áo tuần lộc, “Con còn mặc như này ạ.”

“Nhóc con hư hỏng.” Ngu Thái Sơ siết chặt lấy eo nằm, nhìn bọc áo nhung màu đỏ đỡ lấy bộ ngực đồ sộ trên người cô. Trên cặp vú có đeo cái chuông màu bạc lủng lẳng, bên dưới là váy da, cả người không khác gì chiếc bánh kem thơm phức mới ra lò.

Ngu Chi không chịu nổi cởi bỏ thắt lưng quần hắn, người đàn ông ôm lấy cặp mông phúng phính nâng lên, một tay len vào trong chiếc váy da.

“Tuần lộc nhỏ ngay cả quần lót cũng không mặc?” Ngu Thái Sơ hỏi.

Ngu Chi nắm lấy cặc ba ba vuốt ve lên xuống, hé môi dâng lồn non của mình lên trước mặt người đàn ông, “Tuốt gậy thịt để ba cắm lồn nhỏ.”

“Nai con hư hỏng này.” Ngu Thái Sơ đưa đầu ngón tay đi xuống bên dưới, xoa xoa hạt đậu nhỏ của con gái, móc cặc căng trướng chậm rãi đâm vào, “Cục cưng ngoan, con ướt thế……”

Vừa ướt lại mềm, Ngu Thái Sơ bế cô lên dung sức đâm vào lỗ hoa, như máy đóng cọc. Cùng lúc trên máy chiếu lại truyền phát tới giọng nói nũng nịu, non nớt gọi ba ba trùng lặp với hình ảnh dâm đãng hiện tại.

Ngu Chi hừ hừ, phía dưới bị ba đụ kịch liệt, bên tai phát ra tiếng ‘bạch bạch’ vang dội. Ngu Chi vòng tay ôm lấy cổ hắn rên rỉ không ngừng, “Ba ba…… ưm ba ơi…… con yêu ba……”

“Ba cũng yêu con, cục cưng.” Ngu Thái Sơ vươn tay cởi bỏ áo ngực của cô, cũng như thân trên của hắn, trần trụi tiếp xúc cặc cắm vào tận gốc đâm chọt vào lồn non lênh láng, ướt dầm dề.

Ngu Chi bị đụ tới tấp, nước dâm văng tung toé. Bất chợt cô cắn lên bả vai hắn, lặp đi lặp lại câu yêu ba, chỉ yêu ba. Ngu Thái Sơ nhanh chóng lao tới, nghiền nát bắn thẳng vào thân thể của cô.

“Ba ba……”

Ngu Thái Sơ nắm lấy gót chân của cô gái nhỏ, đem cô xoay tới màn hình chiếu trước mặt ra sức làm cô, “Ừm? Cục cưng.”

“Là trước đây tốt hay hiện giờ tốt hơn.”

“Đều tốt.”

“Trước kia con chỉ biết ba ba, trong mắt cũng chỉ có mỗi mình ba, không ôm một cái đã khóc, đòi uống sữa còn ồn ào……” Ngu Thái Sơ cười giòn tan, “Cô trông trẻ cũng chịu thua, là bé hư không nghe lời.”

“Hiện tại cũng rất tốt, có thể tự mình làm việc, còn đặc biệt dâm đãng.” Ngu Thái Sơ cường điệu, “Đều tốt cả, đều là cục cưng của ba.”

“Ưm…… Ba ba dùng sức……” Ngu Chi ôm lấy cổ hắn, mắt ướt, nhỏ giọng nói, “Cho hạt giống vào trong bụng cục cưng.”

Ngu Thái Sơ một lần nữa bắn đầy vào sâu bên trong lỗ lồn, hai ngày này, người đàn ông bắn xong sẽ nâng chân cô lên cao không cho tinh dịch chảy ra bên ngoài. Ngu Chi cảm thấy chắc chắn có hạt giống bị bắt lại, rơi xuống đất nảy mầm.

Hết.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.