Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2025

Chương 27. Chưa kịp ăn chơi lêu lổng

 

Chương 27. Thời điểm không có được con gái, Ngu tổng đáng thương luôn dùng búp bê tình dục giải toả

 

Cho dù buổi sáng bị người đàn ông lăn lộn một trận, cả ngày tiết học kín mít, buổi tối cô như cũ kéo lê thân thể mỏi mệt đi tới quán bar nọ, có điều không phải để uống rượu mà là để…… bắt người.

Ngu Chi vô cùng uất ức, tủi thân cảm thấy bản thân rất ti tiện. Cô chọn một góc riêng ngồi, góc này tuy không bắt mắt nhưng có thể nhìn rõ cửa ra vào. Đương nhiên không loại trừ khả năng Ngu Thái Sơ sẽ không vào bằng lối này, trực tiếp đi từ bãi đỗ xe tầng hầm lên lầu……

Nghĩ vậy Ngu Chi càng cảm thấy mình thêm bi kịch, nếu không phải còn ôm lòng tin lớn với Ngu Thái Sơ …… Một người đàn ông sao có thể làm hết đợt này tới đợt nọ, còn không thỏa mãn, còn tìm người khác, sẽ không túng dục quá độ mà đi luôn chứ?

Nghĩ ngợi vẫn vơ, Ngu Chi mỗi ngày hai người hẹn xong thì cô nàng luôn nằm vùng ở hộp đêm, ngồi xổm tới 11 giờ tối thì chạy lấy người, nhưng mà một tuần liền ngay cả cái bóng cũng chưa thấy.

Ngu Thái Sơ đi công tác……

Sau khi Ngu Chi biết được tin này phản ứng đầu tiên là vui vẻ, lúc ấy Ngu Thái Sơ mặc tạp dề ở trong bếp gói sushi. Nhìn thấy niềm vui ánh trong mắt Ngu Chi, hắn hỏi, “Ba đi công tác, con vui thế à?”

Ngu Chi vội che miệng, lắc đầu đáp, “Không có.”

Ngu Thái Sơ ngừng động tác trong tay, tựa hồ lương tâm nổi dậy, cởi bao tay ra khom lưng ôm lấy mặt cô, “Đêm qua mấy giờ con đi ngủ?”

Ngu Chi chưa để lộ vụ nằm vùng, “Sau khi ba đưa con về, không bao lâu con đã ngủ.”

“Có phải ba dằn vặt con quá.” Ngu Thái Sơ kề sát khuôn mặt vào hơi nhíu mày, “Con tiều tuỵ đi nhiều.”

“Không có.” Ngu Chi nói, nói xong lại ngượng ngùng cười cười, “Kỳ thật cũng có một chút.”

Ngu Thái Sơ thở dài, “Vậy tối nay không đụ con nữa, cơm nước xong giúp ba sắp xếp ít quần áo, xong đưa con trở về.”

“Dạ.” Ngu Chi gật đầu.

Kỳ thật Ngu Thái Sơ muốn ở với cô lâu một chút nữa, vuốt ve cái trán cô, “Được rồi.”

“Lúc ba không ở nhà, không cho phép con uống rượu.” Ngu Thái Sơ lại bồi thêm một câu.

Ngu Chi ‘vâng’ một tiếng, Ngu Thái Sơ không nói gì thêm, nghiêm túc cuộn cuốn trúc trong tay. Ngu Chi đứng ở bên cạnh, đột nhiên duỗi tay bắt lấy ống tay áo, “Ba, ngày mai con đưa ba đi, mấy giờ ba bay.”

Ngu Thái Sơ cười, “Sáng mai, sớm lắm.”

“Không sao, con dậy được mà.” Ngu Chi khẽ cười, tối nay không cho Ngu Thái Sơ, Ngu Thái Sơ không được phát tiết. Vì thế người mới vừa đưa cô đến chung cư, cô liền xoay người gọi xe tới căn cứ ……

Lại là một ngày không hề có thu hoạch, Ngu Chi nằm ở trên giường, ngày mai còn muốn tiễn Ngu Thái Sơ. Ngu Thái Sơ ở quán bar này, cô nàng có thể tìm được, cũng nắm được tình hình nhưng sau khi công tác về Ngu Thái Sơ đi chỗ nào cô không biết chút gì.

Một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, Ngu Chi cục cựa một chút từ trên giường bừng tỉnh. Cô duỗi mình, nghiêng người sờ tìm di động. Lúc này cô mới nhớ tới mình đã đề nghị đưa Ngu Thái Sơ tới sân bay, nhưng muộn lắm rồi, điện thoại có tận mấy cuộc gọi nhỡ với mấy tin nhắn Wechat Ngu Thái Sơ gửi qua.

“Heo nhỏ, ba biết ngay con không tỉnh nổi.”

Còn có một bức ảnh chụp mặt trời mọc, hẳn là trên đường đến sân bay hắn tiện tay chụp, Ngu Chi nhắn qua biểu tượng chú heo ngượng ngùng kèm theo, “Ba ba chào buổi sáng.”

Ngu Chi hiếm khi ngủ thẳng cẳng một hôm, một lần nữa nhìn thấy Tưởng Yến, cô mới nhớ tới còn chưa đồng ý lời kết bạn của người ta. Bởi vì đại hội thể thao trong trường, mọi người có hoạt động chung nên cô cũng không tiện đẩy người ra ngoài nữa, nên đồng ý.

Cũng tốt, thỉnh thoảng gửi icon cười ngại ngùng, làm một ít việc nhỏ cô không thể cự tuyệt, ví dụ như mua bữa sáng cho clb bọn họ.

…… Ngu Chi cảm thấy mình phải tìm cơ hội từ chối thẳng, nhưng người ta lại không có chính thức theo đuổi…… Cách làm này làm cho cô cảm thấy có chút không thoải mái, không có phong độ. Sau khi quan hệ giữa cô với Ngu Thái Sơ tiến thêm một bước, Ngu Chi theo bản năng luôn lấy Ngu Thái Sơ làm thước đo chuẩn mực với những người đàn ông khác.

Đương nhiên không ai có thể so sánh được, có điều lúc ở chung, cô đã biết một ưu điểm cực to của Tưởng Yến…… cha hắn thế mà lại là Tưởng Thâm Minh.

Chuyện này vẫn là Minh Nhân nói cho cô biết, vì thế Ngu Chi liền buông xuống hết mọi ý tưởng về hắn. Thôi bỏ đi, dù sao hắn cũng là con trai của đại thần.

Cô quyết định chờ đến khi thật sự nhịn không nổi nữa hẳn nói, thời điểm đại hội thể thao ở trường cử hành, Ngu Thái Sơ đi công tác cũng trở lại, Ngu Chi lại tiếp tục đi nằm vùng.

Không thể uống rượu cũng không hút thuốc, có đôi khi còn bị đủ thứ loại âm nhạc oanh tạc đến đau cả đầu, đủ loại người quấy rầy. Ngu Chi dựa vào ghế dài ngẫm nghĩ, bằng không cứ hỏi thẳng hắn đi.

Dù sao Ngu Thái Sơ nói cái gì cô cũng tin.

Ôm ý nghĩ như vậy, cuối cùng một ngày cô ngồi ở trong góc nhìn thấy Ngu Thái Sơ.

Trái tim cô chợt thắt lại, ngưng thở, nhìn bóng hình quen thuộc đem áo khoác tây trang cởi ra vắt trên cánh tay, đi về trước nói gì đó với giám đốc, sau đó đi vào chỗ ngoặt thang máy.

Ngu Chi cũng không đứng dậy, chỉ nhìn, cô có chút không rõ, bên cạnh Ngu Thái Sơ không có người đi theo, chẳng lẽ giám đốc giới thiệu, hay là…… Ngu Chi hoảng hốt, người kia chờ sẵn ở trong phòng?

Cô bỗng cảm thấy không khí xung quanh có chút không đủ dùng. Chờ Ngu Thái Sơ lên lầu, cô mới đi theo sau lên, dựa vào số phòng trong trí nhớ tìm được chỗ. Lúc cô đứng ở cửa đột nhiên có chút sợ hãi, tay nắm chặt di động ngồi xổm ở bên ngoài một hồi.

Một tầng này chỉ có hai phòng, cô ngồi xổm bên cửa một hồi nhìn thấy phòng bên cạnh cửa mở, một người đàn ông đi ra, cô nép người né tránh, hận không thể dán chặt mình ở trên khung cửa, sau đó cầm lấy di động gọi điện cho Ngu Thái Sơ.

Chờ trong chốc lát mới chuyển được, Ngu Chi lòng đau đớn muốn khóc, “Ba ơi, ba đang làm gì vậy?”

“Ba đang làm việc đây cục cưng, giọng con sao vậy?” Ngu Thái Sơ còn hỏi lại, Ngu Chi cúp điện thoại, ấn chuông cửa, sau đó hung hăng đập mạnh ở trên cửa hai phát.

Một lát sau cửa mới mở ra, khi nhìn thấy Ngu Chi có một chút kinh ngạc ở trên mặt Ngu Thái Sơ, hắn vội hỏi, “Ngu Chi?”

“Sao con lại tới đây?”

“Đương nhiên là bắt gian.” Ngu Chi dùng mu bàn tay lau khoé mắt sau đó đẩy người đàn ông ra hung hăn xông vào trong.

Đầu tiên thấy được máy tính bảng ở trên bàn trà, Ngu Thái Sơ đi qua khép lại, đỡ lấy Ngu Chi, “Bắt gian cái gì, ở đây ngoài ba không có ai khác.”

“Không có ai mới là lạ á.” Ngu Chi dứt lời đẩy tay hắn ra, nhìn đến trên giường rõ ràng có dấu vết từng ngủ, cô đi tới, tiếp đó mở cửa phòng vệ sinh ra, ngay cả bóng cũng không có. Ngu Chi nhìn chằm chằm cái giường đối diện, tiếp đó là tủ quần áo, cả căn phòng cũng chỉ có nơi này là có thể giấu người.

Ngu Chi đi qua muốn mở ra thì bị Ngu Thái Sơ đưa tay ra ngăn.

“Thật sự không có gì.”

Ngu Chi vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, “Ba buông ra.”

“Ba thả ra, con cũng đừng sợ.”

“Con sợ cái gì!” Ngu Chi dứt lời liền đẩy hắn ra, tủ quần áo cũng mở ra.

Bên trong không phải bố cục truyền thống, treo đủ các loại đồ giống như đồ chơi, ánh mắt Ngu Chi theo bản năng rơi xuống phía dưới, khi nhìn đến món đồ bên dưới tấm vải nhung màu đen, cô khẽ run rẩy vươn tay muốn vạch ra xem, bị Ngu Thái Sơ ôm lên.

Lực cánh tay của người đàn ông cực lớn, cô căn bản tránh không thoát, kêu to đấm hắn, “Ba làm gì?”

Hắn vừa ôm, lại càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng Ngu Chi. Cô nàng hít cánh mũi chua xót, nước mắt bất chợt trào ra, “Con biết ngay mà, ba thả con ra.” Cô thở hổn hển mới đem câu này nói xong, “Con, con không bao giờ muốn nhìn thấy ba nữa.”

Ngu Thái Sơ ôm cô đặt lên trên giường, “Đừng khóc, con bình tĩnh một chút, ba sợ ……” Còn chưa dứt lời đã bị Ngu Chi cắn mạnh ở trên vai, hắn chợt nhíu mày, nắm gáy của Ngu Chi, “Nhả ra.”

Ngu Chi vẫn hung hăng cắn, đầu choáng váng, nghe thấy lời hắn nói, “Con cắn chết ba, nhưng cũng để ba giải thích cho rõ ràng……”

“Còn có gì mà giải thích.” Ngu Chi cao giọng có lí không sợ, môi dưới bị người đàn ông hung hăng hôn tới. Cô không ngờ tới hắn còn có thể chẳng biết xấu hổ lại còn hôn cô, sửng sốt một chút. Khi muốn giằng co lại thì cô đã bị nam nhân thả lỏng ra, “Là búp bê, nghe ba nói, ba lấy tới cho con xem.”

Ngu Chi nước mắt tí tách rơi hoàn toàn không thể thu lại được, nhìn người đàn ông đi tới ngăn tủ mở túi vải nhung ôm ra một con búp bê lại đây. Trong nháy mắt, Ngu Chi cảm thấy có chút quen thuộc, lúc người đàn ông đem nó nhẹ nhàng đặt tới trên giường, lông tơ trên người Ngu Chi dựng đứng, cô chống tay lui hai bước, “A……”

Ngu Thái Sơ đi tới che lại đôi mắt ướt nhẹp của cô, “Chính là con, đừng sợ.”

Trong chốc lát, Ngu Chi từ bàn tay nóng bỏng trở nên lạnh lẽo, trọng lượng không thể bỏ qua, cùng với sườn mặt kia. Nếu nó có nhịp đập thì chẳng một ai nghi ngờ khi nói rằng nó là cô.

Ngu Thái Sơ ôm lấy cô chuyển từ giường tới trên sô pha bên ngoài, “Tin tưởng ba đi.”

“Đừng khóc nữa.”

Ngu Chi đẩy tay Ngu Thái Sơ ra, quay đầu nhìn thoáng qua, con búp bê kia cũng không phải trần trụi, nhưng so với trần trụi lại càng thêm mê người. Bởi vì búp bê kia đang mặc đồng phục của trường cấp hai, áo sơ mi kết hợp với váy ca rô, trên cổ áo là nơ con bướm, quả thực bộ dạng giống cô y như đúc.

Ngu Thái Sơ, thế nhưng, ở trong phòng bao hộp đêm đặt một con búp bê y như cô, không có sinh mệnh, đơn độc đặt ở trong ngăn tủ kính……

“Đừng sợ.” Ngu Thái Sơ một lần nữa vòng tay ôm lấy cô, “Ba không ngờ có thể làm giống như vậy, lần đầu ba thấy cũng hoảng.”

Không có gì có thể hình dung tâm tình hiện tại của Ngu Chi lúc này, cô bình tĩnh lại, nắm tay được nam nhân ủ dần dần ấm lên, “Ba làm gì vậy, con không cho ba làm, ba lại tới tìm nó.”

Ngu Thái Sơ xoa xoa tấm lưng của cô, “Không có cục cưng, chỉ có lần này tới chuyển đồ thì đã bị con phát hiện.”

“Con làm sao mà biết được?” Ngu Thái Sơ hỏi, Ngu Chi không trả lời, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

“Vậy, vậy ba chuẩn bị đem nó đi đâu?”

Cuối cùng Ngu Chi mở miệng nhưng trọng điểm thì vô cùng kỳ quái, Ngu Thái Sơ sặc nhẹ, “Đặt trong nhà, nó làm là bộ dáng của cục cưng không bỏ được cũng không dám ném lung tung.”

“Vậy nó thoải mái…… hay là con”. Ngu Chi cắn môi thấp giọng hỏi.

Ngu Thái Sơ vội đáp nhanh, “Không thể nào so sánh được, búp bê cũng chỉ là vì ba muốn con mới đặt làm.”

“Vậy ai sướng hơn?” Ngu Chi lại hỏi một lần.

“Đương nhiên là con.” Ngu Thái Sơ lại ôm siết chặt lấy cô.

Ngu Chi nhẹ nhàng hít cái mũi, chỉ chỉ tủ quần áo bên trong, “Vậy mấy món đồ kia thì sao?”

Tuy cô không tiếp xúc qua những thứ đó, nhưng chỉ cần liếc nhìn qua, Ngu Thái Sơ còn chưa từng có cùng cô đề cập tới hắn có đam mê như thế. Hôm nay lại vỡ ra chuyện búp bê hai cái chồng lên, thoạt nhìn hắn lại càng biến thái.

May là Ngu Thái Sơ đã giải thích, “Không có, mấy món kia ba chưa từng động tới.”

“Thật không ạ?” Ngu Chi hỏi.

Ngu Thái Sơ cọ cọ chóp mũi, “Ừm.”

Ngu Chi không nói gì thêm, Ngu Thái Sơ hỏi lại đề tài vừa rồi, “Làm sao con biết, còn hùng hổ tới bắt gian?”

Bấy giờ Ngu Chi mới chịu mở miệng, kể nói Minh Nhân ngẫu nhiên bắt gặp hắn, Ngu Thái Sơ nghe xong mí mắt chợt rũ xuống, “Loại chuyện này không phải nên tới hỏi thẳng ba à?”

“Con hỏi rồi.” Ngu Chi nói, “Ba nói ba đi công tác.”

Ngu Thái Sơ nghẹn, không có gì để nói, thở dài, “Chuyện này là ba không đúng, nhưng ba không biết nói sao với con, lại sợ con cảm thấy ghê tởm.”

Ngu Thái Sơ nhăn chóp mũi, “Vốn dĩ rất ghê tởm.”

Ngu Thái Sơ thắt tim, đáp, “Đúng vậy.”

“Ba sớm đã thích con, có điều loại chuyện này ba hoàn toàn không có biện pháp mở miệng. Lúc trước đều là muốn đụ con, về sau không thỏa mãn mới đặt làm cái này. Nếu không phải nó, ba sợ là không khống chế được……”

“Còn không bằng ba cưỡng gian con đâu.” Ngu Chi vừa nhớ tới chuyện mình trộm yêu thầm hắn, nếu Ngu Thái Sơ sớm chủ động một chút, cô còn phải yêu thầm sao.

Ngu Thái Sơ lắc lắc đầu, nhưng vẫn cười, “Không thể nói bậy.”

Ngu Chi liếm liếm môi, lại nhìn thoáng qua búp bê bên kia, Ngu Thái Sơ chú ý tới hỏi, “Ba đem nó cất đi.”

“Vâng.”

Ngu Thái Sơ buông Ngu Chi ra đi vào bên trong, thả búp bê về lại chỗ cũ, vừa bỏ tủ vừa nói, “Vốn dĩ hôm nay ba muốn đem cái này cất đi.” Ngu Thái Sơ chẹp miệng, bắt đầu xuống tay cởi bỏ quần áo, thoát đến trống trơn, Ngu Chi che hai mắt của mình lộ ra một khe hở, “Ba làm gì đó?”

Ngu Thái Sơ nắm bộ quần áo lắc lắc, không thể không nói con búp bê này không chỉ lớn lên giống mà ngay cả bộ đồ thiết kế cũng rất tinh xảo. Ngay cả quần lót cũng là thời điểm cấp ba của cô mặc, quả thực quá ngây thơ. Ngu Thái Sơ cầm lấy bộ quần áo đưa tới, “Thử chút đi cục cưng, mặc cái xem thử có đẹp không?”

Ngu Chi điên cuồng lắc đầu, nhìn người đàn ông từng bước một đi tới, “Con còn nhớ không, lễ tốt nghiệp con chính là mặc bộ này.”

Ngu Chi rúc người vào lưng sô pha, bị người đàn ông chống tay ôm vào lòng, “Uống say giống hệt bé heo, khi đó quần lót còn ngây ngô như vậy, hiện tại đã trở nên gợi cảm, thích mặc kiểu quần chữ T này.”

Ngu Thái Sơ duỗi tay sờ nắn mông cô, lồng ngực bị cô nàng dùng tay đẩy ra, “Ba ba, sao ba biết con mặc cái gì……”

“Đoán.” Ngu Thái Sơ nói, dùng thân mình chặn người cô, ở trên mông cô vỗ nhẹ một phát, “Mau thay nào, cục cưng, ba muốn cưỡng gian con.”

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.