Biên tập: Meo687
010. Tình cờ gặp cô nữ sinh trong sáng
Lăng Thư đợi
trong nhà nghỉ hơn một tiếng, Thích Xuyên vẫn chưa về. Đoạn đường chưa đầy hai
cây số, anh bò cũng phải bò đến nơi rồi chứ.
Bây giờ cô không
còn giận lắm, chỉ có điều điện thoại của Thích Xuyên cũng không gọi được, cô thực
sự có chút lo lắng.
Lấy chìa
khóa xe, khóa cửa xong, Lăng Thư nghĩ nghĩ, rồi tìm chủ nhà mua một cành hoa.
Đó là một
cành hồng phấn, vừa mềm mại vừa tinh tế, ngửi có mùi vải thơm lừng.
Lăng Thư thở
dài một tiếng, rõ ràng Thích Xuyên bình thường rất trưởng thành, sao lại có thể
bất chấp mọi thứ đánh người chứ?
Tuy nhiên,
cô cũng có lỗi, không nên bỏ Thích Xuyên một mình ở bên ngoài. Bên hồ thường
không bắt được taxi, chỉ có thể đi bộ về.
Mặt trời
đang đứng bóng, tia UV ở đây mạnh, nhưng nhiệt độ lại không cao. Nhiều người
không quá để ý đều mặc áo ngắn tay, không che ô hay bôi kem chống nắng.
Lăng Thư đội
mũ, lái xe điện chầm chậm về phía đình giữa hồ, thỉnh thoảng lại nhìn ngó, xem
ven đường có bóng dáng quen thuộc nào không.
Cuối cùng,
khi đi được nửa đường, cô đã nhìn thấy Thích Xuyên.
Thích Xuyên
tay trái xách đồ uống, tay phải cầm một chai nước khoáng. Nước trong chai không
đầy, có vài bông hoa trắng nổi trên mặt nước.
"A
Xuyên! Bên này!"
Dưới ánh nắng
mặt trời, Thích Xuyên nheo mắt nhìn về phía cô, rồi ba bước làm hai, trông vô
cùng vội vàng.
Anh ôm chầm
lấy Lăng Thư, nhưng cũng không quên đồ vật trên tay, đặt vào giỏ trước xe, đầu
cọ cọ vào hõm cổ Lăng Thư.
"Anh
xin lỗi Tiểu Thư, anh xin lỗi, anh xin lỗi..."
Lăng Thư vừa
khóc vừa cười ôm lại anh, vỗ nhẹ vào lưng anh để an ủi.
"Được rồi,
em biết anh không cố ý mà, em cũng có lỗi, em không nên tùy tiện ôm người
khác."
Thích Xuyên
ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng vô thức cong lên nở nụ cười.
Lăng Thư
nhìn thấy đôi mắt Thích Xuyên, phản chiếu hình ảnh trong trẻo của chính mình,
nhìn thẳng vào cô. Tình cảm sâu đậm trong đáy mắt không hề che giấu, như sóng
biển cuồn cuộn.
"Tiểu
Thư, người đó, anh ta không tốt đâu. Anh vừa đi qua quán bar, còn thấy anh ôm mấy
cô gái lận..."
Lăng Thư phì
cười thành tiếng: "Anh ta ôm mấy cô gái thì liên quan gì đến em, chỉ là anh
ta nhặt được chiếc vòng tay bà ngoại anh tặng em thôi, em chỉ bày tỏ lòng cảm
ơn thôi mà."
Gió nhẹ vuốt
ve khuôn mặt họ, hòa lẫn mùi vải thiều thoang thoảng, vương vấn trên người hai
người.
Thích Xuyên
ngẩn ngơ nhìn Lăng Thư. Lăng Thư cười thật đẹp, nhìn cô ấy cười, Thích Xuyên
cũng không nhịn được cười theo.
"Đương
nhiên không liên quan đến bé yêu rồi." Anh lấy chai nước khoáng vừa đặt
trong giỏ trước xe ra, "Cái này tặng bé yêu, anh vừa hái ở hồ đó."
Nhìn những
bông hoa trắng nhỏ trước mắt, rồi nhìn đôi chân gấu quần hơi ẩm ướt của Thích
Xuyên, biểu cảm trên mặt Lăng Thư có chút kỳ lạ. Cô hé môi vài lần, cuối cùng vẫn
nói: "Anh đi hơn một tiếng không về, là đi hái cái này sao? Anh có biết
đây là hoa gì không?"
Thích Xuyên
lắc đầu, nhíu mày: "Không phải là thứ gì không tốt chứ?"
"Thứ
này gọi là, 'thủy tính dương hoa'."
Tay Thích
Xuyên cầm chai nước siết chặt, sau đó vặn nắp chai đổ ngược lại xuống hồ, giọng
nói trầm thấp: "Vậy thì loại hoa này không cần thì tốt hơn."
Những bông
hoa trắng nhỏ chầm chậm theo dòng nước trôi đi xa, dừng lại ở nơi không ai với
tới được.
"Này."
Lăng Thư đưa cành hồng phấn đến trước mặt anh, "Đây là em mua của chủ
nhà."
Những cánh
hoa hồng non càng tôn lên vẻ trắng trẻo của bàn tay Lăng Thư, rung rinh trước mặt
Thích Xuyên. Anh nắm lấy tay Lăng Thư và cành hồng phấn, nhẹ nhàng hôn lên, từ
bông hồng đến đầu ngón tay Lăng Thư.
"Tiểu
Thư, anh yêu em."
"Làm gì
đó... Được rồi, em cũng yêu anh." Khuôn mặt Lăng Thư có chút đỏ ửng, vỗ vỗ
yên sau xe điện, "Lên đi, em đèo anh đi dạo quanh hồ!"
Phong cảnh bên
hồ quả thực rất đẹp. Kể từ khi tốt nghiệp đại học, hai người chưa bao giờ được
chơi thoải mái như vậy.
Thích Xuyên
bận rộn với công việc công ty, mặc dù Lăng Thư không thích giao tiếp với người
khác, nhưng cũng tự nhận đơn hàng vẽ trên mạng.
Sau hơn nửa
tiếng đạp xe quanh hồ, ven đường xuất hiện một bãi đất trống lớn, trên đó có
nhiều hàng quán nhỏ, phía hồ nước còn có vài học sinh đang vẽ tranh.
Hai người
bàn bạc một hồi, đúng lúc chưa ăn gì, bèn quyết định nghỉ ngơi ở đây luôn.
Đỗ xe điện
vào chỗ đậu, Lăng Thư mua hai phần đặc sản địa phương, Thích Xuyên sợ cô ăn
không quen, mua thêm bánh mì và cơm chiên.
Quả nhiên,
Lăng Thư nếm thử một miếng, vị chua khiến cô phải nhăn mặt.
"Chị
ơi, cái này phải chấm với bột ớt mới ăn được ạ."
Một nữ sinh
đang vẽ tranh không kìm được nhắc nhở. Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng, trông cũng
trắng trẻo xinh đẹp.
Lăng Thư thử
một chút, mặc dù vẫn chưa quen, nhưng ít ra cũng ăn được, ăn nhiều còn có xu hướng
bị nghiện.
Trên bảng vẽ
của cô gái vẫn còn bức tranh phong cảnh hồ chưa hoàn thành. Lăng Thư nhìn kỹ một
lúc, cô vốn không thích nói chuyện nhiều với người lạ, nhưng vẫn không kìm được
khen ngợi.
"Em có
cảm quan màu sắc rất tốt, vẽ rất đỉnh."
Cô gái lại
thở dài: "Vẽ đến đây không biết phải vẽ thế nào nữa, cảm giác thế nào cũng
không đúng..."
"Sao lại
thế được?"
Lăng Thư đưa
đồ ăn trong tay cho Thích Xuyên, ngồi xổm bên cạnh cô gái, dùng ngón tay mô phỏng
bức tranh trong không trung: "Em đã vẽ rất tốt ở giai đoạn đầu rồi, chỉ cần
thêm một nét ở đây, bề mặt và chiều sâu sâu hơn một chút..."
Đôi mắt của
cô gái như quả nho càng lúc càng sáng: "Chị cũng học mỹ thuật ạ?"
Lăng Thư gật
đầu.
"Ngày
mai em có thể tìm chị chỉ dẫn thêm được không ạ?"
Trong mắt cô
gái lấp lánh sự mong đợi, khiến Lăng Thư không khỏi nhớ đến chính mình thời đi
học, cũng đam mê hội họa đến vậy.
"Được
thôi, ngày mai em có thể trực tiếp đến tìm chị, chị ở đây mà!"
Lời còn chưa
nói xong, eo đột nhiên bị Thích Xuyên véo một cái. Lăng Thư trừng mắt nhìn anh,
bất chấp sự ngăn cản của anh, cố chấp trao đổi tên và địa chỉ với nữ sinh.
"Du
Linh, ngày mai chị ở nhà cả buổi sáng, có vấn đề gì về hội họa, em có thể đến
tìm chị bất cứ lúc nào nhé."
Sau khi hai
người ăn no, phần thức ăn còn lại chưa động đến cô đều chia sẻ cho nữ sinh và
các bạn cùng lớp của cô ấy, sau đó Lăng Thư mang theo Thích Xuyên mặt mày u ám lái
xe điện rời đi.
Ăn uống no
nê, hóng gió quanh bờ hồ thật dễ chịu.
"Sinh
viên đại học vẫn đơn thuần thật, đồ của người lạ cũng dám ăn, may mà chúng ta
không phải người xấu." Lăng Thư không nhịn được cảm thán.
Thích Xuyên
nhếch miệng, giọng điệu có chút bất mãn: "Đúng vậy, nhưng vẫn không đơn
thuần bằng em, ngay cả địa chỉ cũng dám nói cho người khác."
"Hừ."
Lăng Thư giọng điệu quả quyết: "Em nhìn ánh mắt của cô ấy là biết, cô nhóc
thích vẽ, vậy thì em phải giúp cô ấy."
Thích Xuyên
không tranh cãi với cô, dù sao anh cũng sẽ không rời khỏi Lăng Thư.
Khi màn đêm
buông xuống, hai người mới trở về chỗ ở.
Sau khi vệ
sinh cá nhân, Lăng Thư đã ngủ thiếp đi. Thích Xuyên chịu đựng cảm giác sưng đau
ở phần thân dưới không đánh thức cô. Anh nghĩ ngày mai sẽ giải quyết, bèn ôm cô
ngủ thiếp đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét