Biên tập: Meo687
Chương 82. Nhìn chung là thảm cực kỳ
"Phụt"
một tiếng, Cố Viện bật cười. Thì ra là vậy, thảo nào mỗi ngày bác cả đều chuẩn
bị cho cô đủ thứ đồ ăn, dù bị chọc tức đến toàn thân run rẩy cũng không động đến
gia pháp, còn lộ rõ vẻ lo lắng... thì ra, thì ra lại là chuyện như vậy.
Cái
tính xấu thích trêu người của Cố Viện lại nổi lên, cô cảm nhận cái gậy sắt đang
căng đầy trong mình. Cô ghé sát tai người đàn ông, bắt đầu nhỏ giọng hừ hừ:
"Ưm, bác cả, con cặc của bác chọc vào em bé trong bụng rồi, ưm a... xem
này, bụng phồng lên rồi. Chắc chắn là em bé đang kháng nghị đấy... Có lẽ nó đói
rồi, bác cho nó ăn chút gì được không, cứ dùng cái gậy to này đút đút chút sữa
đi ~~"
Cố Cảnh
Hành chưa bao giờ gặp phải chuyện buồn cười như vậy. Lúc này thấy Cố Viện cười
như con cáo nhỏ, còn nghe cô cố ý trêu chọc, cơn giận càng xông thẳng lên đỉnh
đầu, gân xanh trên trán cũng bắt đầu giật giật.
Phản ứng
đầu tiên của ông là tìm đồ vật thuận tay, nhưng hai chữ "gia pháp" lượn
một vòng trên môi, nhưng lại chẳng thế nào cũng không thốt ra được, ngay cả vẻ
mặt cũng có chút vặn vẹo kỳ dị.
Thương
tiếc và yêu thương là thứ sẽ có quán tính. Rrước đây mỗi lần Cố Cảnh Hành muốn
nổi giận, luôn nghĩ đến có "đứa nhỏ", không thể đánh mắng. Bây giờ dù
biết không có đứa nhỏ nhưng ông vô thức vẫn cảm thấy cơ thể yếu đuối của cô gái
không chịu nổi, một roi nhẹ cũng có thể khiến da thịt cô rách toạc.
Nếu
lúc này Cố Viện còn không nắm chắc cơ hội, thì thật có lỗi với thành tích vô địch
trong tình trường của cô rồi. Người đàn ông trước mắt cô lúc này vừa xấu hổ vừa
giận dữ, lại có chút may mắn sau tai họa. Tuyệt đối đây là lúc ông không bình
tĩnh nhất và cũng mông lung nhất. Nếu không tấn công, đợi đến khi vị trưởng bối
này bình tĩnh lại, chờ đợi Cố Viện, chắc chắn sẽ là một kết cục lạnh lẽo.
Cố Viện
dùng sức hai tay ôm chặt cổ người đàn ông, đột nhiên ngừng trêu chọc và cười cợt.
Cô ghé vào vai Cố Cảnh Hành, lẩm bẩm: "Bác cả, thích bác mấy ngày nay lắm.
Bác đối với Viện Viện thật tốt, chỉ cần muốn ăn gì, luôn có thể ăn được, chỗ
nào không thoải mái, lập tức có người chăm sóc. Chưa ai thương Viện Viện như vậy...
Viện Viện không cần ba bọn họ nữa, chỉ cần bác thôi ~~"
Cố Viện
chột dạ vô cùng, vừa ra sức khen vừa âm thầm xin lỗi cha, anh trai và Tiểu Thần
trong lòng. Khen mãi khen mãi, bắt đầu di chuyển vị trí đôi môi đỏ mọng, không
chủ động hôn lên chiếc cằm kiên nghị của Cố Cảnh Hành, mà hôn lên yết hầu to lớn,
để người đàn ông nhiễm phải hơi thở của mình, mắt thấy sắp chạm đến đôi môi mím
chặt.
Nhưng
vẫn bị né.
Cố Viện
bĩu môi, nhìn thẳng vào mắt Cố Cảnh Hành, như muốn nhìn thấu tận sâu đáy lòng
người đàn ông. Muốn lôi hết toàn bộ thú tính bị đè nén bên trong con
người kia ra: "Bác không vui sao? Là vì trong bụng Viện Viện không có con,
không có con thì bác sẽ không tốt với Viện Viện nữa sao? Vậy con đi tìm anh rể,
mượn giống lần nữa vậy ~~"
"Con
dám!"
Cố Cảnh
Hành suýt chút nữa không kiềm chế được âm lượng. Con người ông từ trước đến nay
luôn đường đường chính chính, đối diện với tất cả mọi người, đột nhiên không
dám nhìn thẳng vào mắt cô gái. Ông có quá nhiều lời có thể phản bác dạy dỗ Cố
Viện, nhưng không biết tại sao, một câu cũng không nhớ ra.
Hai
người đột nhiên rơi vào thế giằng co, không thể tiến lùi.
Tư thế
lúc này, Cố Viện được Cố Cảnh Hành ôm trong lòng, dưới lớp áo rộng thùng thình
là cơ thể không một mảnh vải che thân. Bên trong lỗ nhỏ bé ấy là con rồng cứng
như búa sắt. Có lẽ là do sự rung động khi được bác cả ôm đi ra ngoài, có lẽ là
do sự co rút khi hai người nói chuyện, tóm lại, lỗ nhỏ đã quen với hình dạng của
cặc cứng, bắt đầu cắn chặt lấy cái thứ thô to này.
Những
vách thịt non xung quanh chen chúc ép chặt lấy gậy thịt, sau đó nơi kết hợp giữa
hai tính khí chảy ra từng dòng chất lỏng bôi trơn, từng đợt sóng va chạm vào mã
mắt yếu ớt nhất.
Đến mức
này, Cố Viện đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông bởi vì kiềm chế dục vọng.
Cho dù gậy thịt gần như bị kẹp muốn đứt rồi, nhưng ông vẫn đứng im không nhúc
nhích. Đương gia nhà họ Cố không phải là hư danh, thật sự như cột trụ chống trời,
không hề nhượng bộ. Cố Viện đột nhiên hiểu ra, Cố Cảnh Hành có trách nhiệm của
riêng mình, không thể giống như cha và cô, làm một người tuỳ ý.
"Thôi
vậy, không trêu bác cả nữa, con đi tìm cha vậy..."
Lời Cố
Viện còn chưa dứt, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh. Trong hành
lang yên tĩnh này vô cùng rõ ràng, như đánh vào tim người ta. Ngay sau đó, vang
lên một giọng nói mang theo đầy lửa giận:
"Tìm
tôi? Thoả hiệp? Vậy thật khó cho con rồi!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét