Biên tập: Meo687
005. Chịch vợ
Thích Xuyên
cuối cùng không mặc bộ đồ thể thao màu xám đậm đó về nhà, anh vứt nó cùng với bộ
đồ vest và quần lót vào thùng rác, sau đó mua một bộ đồ thể thao màu trắng mới.
Màu trắng,
màu thuần khiết nhất, không tì vết.
Điện thoại
đã reo rất nhiều lần, lúc đó anh quá nhập tâm nên hoàn toàn không nghe thấy.
Bây giờ đành
phải vội vàng cầm chiếc bánh kem màu xanh, lái xe về nhà.
Khi về đến
nhà, trời đã khá tối, anh điều chỉnh lại biểu cảm, giả vờ như không có chuyện
gì xảy ra mà bước vào.
"A
Xuyên, cuối cùng anh cũng về rồi. Anh không nghe điện thoại, làm em lo chết đi
được."
Ánh mắt Lăng
Thư tràn đầy lo lắng, dép lê giẫm trên thảm phát ra tiếng kêu vang, vội vàng chạy
về phía anh.
Thích Xuyên
lấy chiếc bánh kem màu xanh từ sau lưng ra, và một bó hoa hồng trắng hoa nhài
mua ở tiệm hoa ven đường.
"Xin lỗi
bé yêu, để em đợi lâu rồi. Ngoài trời mưa làm ướt quần áo, nên anh ghé trung
tâm thương mại gần đó mua đại một bộ."
Hương hoa
nhài thoang thoảng từ người Lăng Thư bay đến, cánh tay trắng nõn của cô vòng
qua eo Thích Xuyên, đầu tựa vào vai anh.
"Em
không quan tâm bánh kem hay hoa, chỉ cần lần sau anh nghe điện thoại đúng lúc
là được." Nói rồi cô ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Nhưng chỉ cần
là anh tặng, em đều thích."
Mái tóc mềm
mại khẽ lướt trên má Thích Xuyên, trái tim anh mềm nhũn, có phúc đức ba đời, anh
mới có thể nên duyên vợ chồng với Lăng Thư.
Thích Xuyên
đặt đồ trong tay lên tủ giày, bế bổng Lăng Thư ngang hông, đi vào phòng trong.
"Ông chủ
tiệm hoa đó nói, tặng hoa nhài ngụ ý không chia lìa. Anh bèn nghĩ tặng cho em,
Tiểu Thư không bao giờ được rời xa anh."
Nói những lời
tình tứ sến sẩm, mặt Thích Xuyên hơi đỏ, nhưng lại không nỡ buông Lăng Thư ra.
Anh nhẹ
nhàng đặt Lăng Thư lên giường, rồi ngồi xổm xuống cởi dép lê cho cô đặt gọn gàng,
véo nhẹ hai cái bàn chân trắng mềm mại rồi mới cho cô lên giường.
"Bé yêu
đợi anh vất vả rồi, anh đi cắt bánh kem, rồi để dì Trương làm vài món ăn rồi ăn
cơm."
Lăng Thư cười
gật đầu, nhưng thấy Thích Xuyên mãi không rời đi, chỉ áp mặt vào đùi cô.
Cô đưa tay
vuốt ve đỉnh đầu Thích Xuyên: "Sao anh còn chưa đi?"
Thích Xuyên
lắc đầu, giọng trầm khàn: "Anh không nỡ Tiểu Thư, không muốn xa Tiểu
Thư."
Anh ngẩng đầu
nhìn Lăng Thư, trong mắt như chứa đựng hàng vạn vì sao, lại như chỉ có một mình
Lăng Thư: "Tiểu Thư, em tuyệt đối không được rời bỏ anh."
Bộ dạng này
của anh hệt như một chú cún con sắp bị bỏ rơi, vừa đáng thương vừa đeo bám, bám
chặt lấy người Lăng Thư không chịu buông tay.
Lăng Thư bật
cười: "Lớn từng này rồi mà vẫn như trẻ con, sao em có thể bỏ anh được,
chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà."
Bàn tay ôm
eo Lăng Thư khẽ siết chặt, Thích Xuyên nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Thư, lúc này
mới đứng dậy, ba bước một ngoái lại nhìn về phía phòng khách.
Đầu tiên anh
bảo dì Trương làm vài món ăn nhanh, sau đó mới mang những thứ vừa đặt trên tủ
giày vào phòng ăn.
Hoa hồng và
hoa nhài đều đã tháo bao bì đặt vào lọ hoa. Anh thích nhất hoa nhài, giống như
Lăng Thư, vừa thanh thoát vừa gợi tình.
Bánh kem màu
xanh được đậy bằng hộp trong suốt, ánh mắt Thích Xuyên đanh lại. Ở chỗ không mấy
dễ thấy bên hông hộp, một vệt chất lỏng màu trắng đục vẫn còn bám trên đó.
Hơi thở anh
chợt nghẹn lại, dùng giấy ăn vội vàng lau sạch vết nước bên trên, ngay cả chiếc
vỏ trong suốt cũng bị anh vứt đi.
Không biết
chất lỏng này này là của anh, hay của Ngũ Nguyệt...
Trước khi dì
Trương nấu xong bữa ăn, anh nhanh chóng cắt xong bánh kem. Sẽ không ăn quá nhiều,
chỉ là làm theo thủ tục, mỗi người một miếng nhỏ là được.
"Bé
yêu, ra ăn cơm đi."
Tiếng bước
chân lạch cạch từ xa đến gần, bóng dáng Lăng Thư xuất hiện trong phòng ăn.
Dì Trương rất
hiểu ý, mỗi lần nấu cơm xong, đều sớm đi vào phòng người giúp việc làm việc
riêng của mình.
Vì vậy bây
giờ trong phòng ăn chỉ có hai người họ.
"Tiểu
Thư..."
Thích Xuyên
nhất thời mất tiếng, bởi vì Lăng Thư trước mặt anh không mặc bất kỳ bộ quần áo
nào, chỉ đeo một sợi dây chuyền vàng ở cổ, trong lỗ lồn còn nhét một chiếc đuôi
mèo thô cứng.
Cặc của anh
lại cương cứng lên rồi.
Rõ ràng Lăng
Thư cũng đã phát hiện ra, cô quay lưng lại với Thích Xuyên, dùng tay chạm vào
chiếc đuôi mèo.
"Chồng,
đây là bất ngờ em chuẩn bị cho anh hôm nay đó."
Thích Xuyên
làm sao chịu nổi điều này, cũng không màng đến bữa cơm trên bàn, hai bước đi tới,
ôm ngang eo Lăng Thư.
Chiếc đuôi
mèo trong lỗ nhỏ theo động tác của hai người rơi xuống đất, phát ra tiếng
'đùng' thật lớn.
Anh nâng hai
tay Lăng Thư qua đầu, lưng đối mặt với mình áp cô vào tường, tay kia lôi con cặc
lớn của mình ra.
Lần đầu tiên
không có bước dạo đầu thừa thãi nào, con cặc lớn 'phụt' một tiếng đâm vào lỗ lồn
nhỏ của Lăng Thư.
"A..."
Tiếng rên rỉ
yếu ớt của Lăng Thư vang lên, vừa như đau đớn lại vừa như vui sướng.
Lỗ lồn nhỏ
có chút khô khốc, Thích Xuyên không nhịn được múc một miếng bánh kem màu xanh,
rút cặc ra khỏi lỗ lồn Lăng Thư, cẩn thận thoa kem bơ đều cả hai bên.
Rồi anh ưỡn
eo, dùng sức đâm mạnh đến tận cùng.
Anh không khỏi
nhớ đến hai cái lồn nhỏ ướt át của Nhạc An Lôi
và Ngũ Nguyệt. Lỗ lồn của Nhạc An Lôi
mềm mại hơn, như hàng ngàn cái miệng nhỏ dịu dàng hôn mút con cặc của
anh.
Còn lỗ lồn
nhỏ của Ngũ Nguyệt thì se khít hơn, hút chặt cặc bự của anh trong lỗ lồn, nửa
ngày không nỡ rút ra.
Nhận ra sự mất
tập trung của mình, Thích Xuyên cảm thấy có chút hổ thẹn, đành phải càng cố gắng
chịch lồn nhỏ của Lăng Thư.
Nhưng lồn nhỏ
của cô không có nhiều nước như lồn dâm của Nhạc An Lôi , cũng không chặt như lỗ
đít của Ngũ Nguyệt.
Không, không
đúng, người anh yêu là Lăng Thư, anh chỉ lên đỉnh vì Lăng Thư.
"A...
Ha... Chồng hôm nay sao anh lại... Ưm ha~ Sao lại mạnh thế... chịch em sướng
quá..."
Thích Xuyên
chột dạ hôn lên môi Lăng Thư, không cho cô nói.
Nhưng cặc cứng
dù có nghiền mài đâm chọc thế nào cũng không thể lên đỉnh cao trào.
Anh sướng, cả
về mặt tâm lý lẫn sinh lý, anh đều rất sướng.
Nhưng hôm
nay đã chịch quá nhiều lần rồi, lần xuất tinh thứ ba không thể đến nhanh được.
Con cặc vẫn
giữ độ cương cứng ban đầu, ra vào bên trong lỗ lồn của Lăng Thư. Kem bơ màu
xanh đã bị chịch thành chất lỏng, nhỏ đầy trên thảm.
Họ vẫn giữ
tư thế cắm vào từ phía sau, hai chân Lăng Thư dần không đứng vững được nữa, chỉ
có thể dựa vào Thích Xuyên đỡ, mông cũng bị anh chịch nhấp nhô không ngừng.
Thích Xuyên
xoay cô lại, mặt đối mặt với mình, hai chân thon dài vòng qua eo mình, để toàn
bộ cơ thể Lăng Thư chỉ còn con cặc lớn là điểm tựa duy nhất.
"A... Chồng
sâu quá... Ưm ha..."
Sâu mới tốt,
sâu mới tốt, cứ để nước lồn của Tiểu Thư gột sạch con cặc bẩn thỉu của anh.
Thích Xuyên
một lần nữa điên cuồng chịch lồn nhỏ của cô, chịch cho đến khi Lăng Thư phun nước
dâm ra.
"A—— Chồng,
không được nữa rồi, em không làm nữa..."
Cặc của
Thích Xuyên vẫn cương cứng, không hề có dấu hiệu mềm xuống.
Anh yêu Lăng
Thư, Lăng Thư nói không làm nữa, trước đây anh tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm.
Nhưng hôm
nay anh không nhịn được, chưa biết bao lâu nữa cặc vẫn mới xuất tinh, nếu không
có lỗ lồn của Lăng Thư, thì cặc lớn của anh sẽ chỉ có thể cương cứng mãi thôi.
Dưới sự đâm thúc
ra vào không chút thương tiếc của con cặc lớn, ánh mắt Lăng Thư cũng bắt đầu trở
nên mơ màng, không còn tỉnh táo như khi làm tình như trước đây.
"Ưm...
Ha... Ưm ưm ừm ừm ừm..."
Thích Xuyên
đột ngột tăng tốc khiến tiếng rên rỉ của Lăng Thư loạn nhịp, cô chỉ có thể vô
thức thốt ra những âm thanh theo từng cú thúc của cặc.
Không biết
đã bao lâu trôi qua, đồ ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.
Cuối cùng Thích
Xuyên cũng có cảm giác bắn tinh, trong đầu anh không biết đang nghĩ về lồn dâm
của Nhạc An Lôi, hay hai lỗ đĩ của Ngũ Nguyệt, hay chỉ đơn thuần nhìn Lăng Thư
trước mắt.
Anh khẽ hừ một
tiếng, rút cặc ra khỏi lỗ nhỏ, nhanh chóng đặt Lăng Thư xuống, áp vào môi cô.
Tinh dịch trắng
đục phun đầy mặt Lăng Thư, cô đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho
con cặc chà xát lên trên mặt mình.
"Tiểu
Thư, liếm sạch cho chồng, giúp chồng liếm sạch đi."
Thích Xuyên
một tay bóp mở miệng Lăng Thư, một tay dùng hai ngón kẹp lấy lưỡi cô, di chuyển
qua lại trên cặc của mình.
Dần dần anh
cũng không cần kiểm soát nữa, Lăng Thư tự mình cử động, từng chút liếm sạch
tinh dịch trên cặc của anh. Nước dâm trong cơ thể mình, bánh kem màu xanh, nước
lồn của Nhạc An Lôi , và nước lồn của Ngũ Nguyệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét