Biên tập: Meo687
035. Lăng
Thư bị bỏ thuốc
Lăng Thư gần
đây tâm trạng rất tốt, trò chơi <Phá Tiên> đã gửi email cho cô. Sau khi
được người chơi bình chọn, cô đã được chọn vào vòng chung kết cuộc thi thiết kế
hình tượng nhân vật game.
Có chín người
khác cùng được chọn với cô, tất cả đều phải đến trụ sở chính để báo cáo. Đương
nhiên, công ty game cũng trả thù lao rất hậu hĩnh, những người khác đều không
có ý kiến gì, coi như là đi du lịch miễn phí một chuyến.
Lăng Thư
cũng đi, không phải vì tiền nhiều hay ít, mà chỉ đơn thuần vì vui mừng khi được
công nhận về chuyên môn.
Cô vốn định
bán cổ phần của tập đoàn nhà họ Thích trước trận chung kết, nhưng không ngờ
Thích Xuyên lại không muốn, nên đành phải bàn lại sau, cứ xong cuộc thi này cái
đã.
Ban tổ chức
rất chịu chi, mặc dù trận chung kết và buổi lễ trao giải vẫn chưa bắt đầu quay
hình, nhưng tất cả các họa sĩ tham dự đều được mời đến biệt thự đơn lập chỗ núi
Bàng Thuỷ.
Mặt trời còn
chưa lặn, nhìn từ xa, phòng khách đã sáng rực ánh đèn, quy mô trông rất hoành
tráng.
Lăng Thư ăn
mặc đơn giản, nhưng chất liệu đều không phải hàng thường, cộng thêm vẻ ngoài
tinh tế và thái độ không chút kiêng dè trước toà biệt thự sang trọng, khiến những
người khác bên cạnh đều đoán xem cô có phải là nhà đầu tư nào đó không.
Nơi ăn uống
được chia thành nhiều bàn, bọn họ chắc được đưa đến để ăn ké thôi.
Bàn họa sĩ
là một bàn riêng, các bàn khác Lăng Thư không rõ, nhưng có một bàn chắc chắn là
có các nhà đầu tư, bởi vì Lăng Thư nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đó.
Lăng Thư
đang ăn cơm, nhưng luôn cảm thấy có một ánh mắt phía sau đang nhìn chằm chằm
vào mình. Khi cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt đó lại biến mất.
Điều này lại
khiến cô nhìn thấy Tang Dĩ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cô khẽ nhíu mày. Áo vest
ngoài hơi mở, không thắt cà vạt, để lộ một đoạn quai xanh tinh tế. Trên người
anh toát lên một cảm giác điềm tĩnh, lịch sự nhưng lại tách rời với những quy tắc
thế tục.
Sau chuyện lần
trước, hai người xem như đã quen biết hơn một chút, nhưng Lăng Thư cũng không vội
vàng chào hỏi.
Ngược lại,
Tang Dĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy trong veo.
Anh hơi sững
sờ, dường như muốn đi về phía Lăng Thư, nhưng nhận được tín hiệu lắc đầu của
Lăng Thư thì lại ngồi xuống. Chỉ là lần này anh không còn vẻ mặt khó chịu nữa,
trên mặt mang một chút mong đợi.
"Bạn là
họa sĩ của tác phẩm số ba phải không? Tranh của bạn đẹp thật đấy! Các bạn... Bạn
quen tổng giám đốc Tang hả?"
Ánh mắt của hai
người bị cô gái bên cạnh Lăng Thư cắt ngang, cô cắt mái bằng, trông rất đáng
yêu.
"Tranh
của bạn cũng rất tuyệt, nhưng tôi và Tổng giám đốc Tang không quen thân."
Lăng Thư lễ
phép trả lời. Khi cô quay đầu nhìn Tang Dĩ lần nữa, bên cạnh anh đã có mấy người
đang nịnh hót nâng ly.
Bàn của họ
cũng có một người trông giống quản lý, tóc ông ta vẫn còn khá rậm, chỉ có điều
bụng thì phệ. Chắc mỗi khi cúi đầu, ông ta sẽ không nhìn thấy mũi chân của mình.
Ông ta lải
nhải một hồi những lời xã giao, khuyến khích mọi người vận động fan của mình
chia sẻ và bình chọn nhiều hơn. Mặc dù từ hạng nhất đến hạng mười đều có tiền
thưởng, nhưng hạng nhất và hạng mười vẫn khác biệt rất nhiều.
Lăng Thư
không quan tâm tiền bạc, đến đây đơn thuần chỉ là tham gia náo nhiệt, không mấy
để tâm đến những chiêu trò marketing của ông ta.
Người đàn
ông bụng phệ nói một đống lời, rồi lại bắt đầu từng người một nâng ly. Chỉ có
điều, người khác uống rượu, còn ông ta uống nước.
Đến lượt
Lăng Thư, người đàn ông cười niềm nở, nhìn Lăng Thư uống gần hết nửa ly rượu, rồi
đưa tay bóp bóp vai cô.
"Cô
Lăng quả thật xinh đẹp hệt như trong tranh của mình, ha ha."
Lăng Thư chán
ghét đẩy tay ông ta ra, không nể mặt, cũng không sợ đắc tội với ông ta.
Người đàn
ông không hề tức giận, ngược lại còn cười cười, giả vờ khiêm tốn nói: "Thật
xin lỗi, không ngờ cô Lăng không thích tôi khen cô xinh đẹp, ha ha, lỗi của
tôi, lỗi của tôi."
Cô gái tóc
mái bằng bên cạnh dường như phát hiện ra bầu không khí giữa hai người có gì đó
không ổn, có chút lo lắng nhìn Lăng Thư.
"Ôi
dào! Mọi người căng thẳng làm gì, tôi lại đi chấp nhặt với người trẻ sao?"
Người đàn
ông muốn vỗ vai Lăng Thư lần nữa, nhưng bị cô dễ dàng tránh được. Người đàn ông
không những không tức giận, ngược lại còn cười ha hả bỏ đi.
Lăng Thư
không muốn vì ông ta mà mất hứng, lấy hai miếng bánh kem cho cô gái bên cạnh và
cho mình.
"Không
sao, ăn đi."
Vẻ mặt cô
gái vẫn còn chút lo lắng, nhưng lại nghĩ có lẽ do mình ở nhà sáng tác quá lâu,
trong đầu toàn những âm mưu quỷ kế, hiểu lầm người đàn ông kia. Cô đành gạt bỏ
những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, vui vẻ ăn bánh kem.
Trong phòng
tiệc có chút ồn ào, nhưng không hề lộn xộn. Mọi người đều lịch sự trình bày
quan điểm của mình với người bên cạnh, hoặc cấp trên, cấp dưới của mình.
Trừ bàn của
nhóm họa sĩ bọn họ.
Lăng Thư ăn
hai miếng bánh nhỏ, không hiểu sao trong miệng lại có chút vị đắng. Cô thử ăn
thêm hai món cay, nhưng vẫn không át được vị đắng đang dâng lên này.
Cô nói với
cô gái tóc mái bằng dễ gần bên cạnh, rồi hỏi phục vụ, định vào nhà vệ sinh súc
miệng.
Nhà vệ sinh ở
tầng hai. Cô cũng mang theo nước súc miệng nhưng không hiểu sao dù dùng nước
trong và nước súc miệng xong, cũng không át được vị đắng từ đầu lưỡi.
Cô chống hai
tay lên bồn rửa mặt. Trong gương, mặt cô hơi đỏ, đôi môi trở nên quyến rũ, dính
vệt nước và bị cọ xát, ánh mắt dần xuất hiện hơi nước.
Trong nhà vệ
sinh yên tĩnh, Lăng Thư có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang dần tăng tốc,
tay chân ngày càng trở nên yếu ớt.
"Bị bỏ
thuốc rồi..."
Không ngờ ở
nơi như thế này mà vẫn bị dính chiêu. Lăng Thư gắng sức chống đỡ cơ thể, bước
ra khỏi nhà vệ sinh, định đi xuống lầu.
Tuy nhiên,
người đàn ông bụng phệ đó đã đợi sẵn ở đây. Cánh tay thô tráng vòng qua người cô,
kéo về phía cuối hành lang.
Cơ thể Lăng
Thư yếu mềm, không còn sức lực để giãy giụa. Cô muốn kêu lên, nhưng lại phát hiện
ra tiếng kêu phát ra ngay cả bản thân mình cũng không nghe thấy.
"Đừng
phí công vô ích, ha ha ha, người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi. Ngoài việc
xinh đẹp ra, chẳng có gì cả."
Giọng điệu
ghê tởm của người đàn ông vang lên bên tai cô. Thịt mỡ nhớp nháp áp vào cơ thể cô,
khiến cô gần như muốn nôn.
Lăng Thư thở
dốc gấp gáp, bất lực nhìn mình bị người đàn ông ôm vào phòng, cho đến khi cửa
phòng bị khóa trái.
Người đàn
ông bụng phệ vội vàng đặt Lăng Thư lên giường, nhưng không nghe thấy tiếng
"lạch cạch" truyền từ phía hành lang vốn dĩ không có người qua lại
bên kia.
Cô gái tóc
mái bằng vốn đang thưởng thức bữa tiệc, quay đầu lại thì thấy người đàn ông bụng
phệ vừa mới va chạm Lăng Thư đang đi lên lầu, vẻ mặt vẫn buồn nôn như ban nãy.
Ban đầu cô không
để ý lắm, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng. Lăng Thư không phải cũng đi lên
lầu sao? Sao lâu rồi mà cô vẫn chưa quay lại?
Sau hồi suy
nghĩ kỹ càng, cô lấy hết can đảm, chạy lạch bạch lên tầng hai.
Dáng người cô
thấp bé, mảnh mai, đứng khuất trong bóng tối nên không ai có thể nhìn thấy, người
đàn ông bụng phệ tự nhiên cũng không phát hiện ra.
Thế nhưng
khi cô định bước lên ngăn cản, người đàn ông kia bỗng nhiên rẽ ngoặt vào bức tường.
Dù cho cô tìm cỡ nào cũng không nhìn thấy cơ quan của cánh cửa trên tường.
Cái biệt thự
chết tiệt này, sao lại có cả mật thất chứ!
Cô gái tóc
mái bằng càng nghĩ càng lo lắng, cắn răng. Nhớ lại lúc mới đến Lăng Thư còn lắc
đầu với Tang Dĩ. Thôi thì còn nước còn tát, cô đành phải đi tìm anh giúp đỡ
thôi.
Tang Dĩ vẫn
đang yên lặng lắng nghe những lời nói thổi phồng khoác lác của của người nho
nhã bên cạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào một chiếc ghế trống.
Cô gái mái bằng
bằng hít thở sâu vài lần mới dám tiến lên tìm anh.
"Tổng,
tổng giám đốc Tang, không không không, không hay rồi..." Tim cô gái mái bằng
đập thình thịch, căng thẳng tột độ. "Hu hu... Lăng Thư cô ấy bị, bị người
ta lôi vào tường rồi!"
"Lôi
vào tường?"
Tang Dĩ đứng
dậy, dáng anh rất cao. Ánh sáng xuyên qua những sợi tóc lòa xòa trên trán anh.
Vẻ mặt rõ ràng không thay đổi so với lúc nãy, nhưng cảm giác áp bức lạnh lẽo ấy
lập tức bao trùm lên cô gái mái bằng.
"Nấc!"
Cô gái tóc mái bằng sợ hãi nấc lên, nhưng vẫn kiên trì nói: "Là, là tầng
hai, trong tường có mật thất!"
Xung quanh lập
tức im lặng, chuyện này mọi người vẫn luôn ngầm hiểu, sao lại có người dám chọc
thẳng đến trước mặt tổng giám đốc Tang chứ.
Có người muốn
lên giảng hòa, vừa nói được hai câu đã bị Tang Dĩ đá văng.
Ngón tay anh
hơi run rẩy, ba bước thành hai bước, chạy vội lên tầng hai. Dừng lại một chút,
anh quay người lại nói: "Không ai được lên đây."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét