Biên tập: Meo687
040. Ngoại truyện: Ánh trăng sáng năm đó
Hai năm qua,
mối quan hệ của Lăng Thư với gia đình đã dịu đi rất nhiều. Dù sao thì anh cả và
chị dâu đã sinh đến ba đứa con rồi, cha mẹ cũng không còn bắt ép cô phải kết
hôn sinh con nữa.
Có lẽ tuổi
tác càng lớn càng nhìn thoáng hơn, cha mẹ Lăng Thư không còn trách mắng cô việc
kiên quyết muốn gả cho con trai nhà đối địch nữa. Ngược lại, mọi người còn
khuyên cô năng về nhà nhiều hơn, họ sẽ tự mình lựa chọn đối tượng cho cô.
Đương nhiên là
Lăng Thư từ chối, nhưng không ngờ cha mẹ lại chọn đến tận nhà họ Tang.
Nhà họ Tang
và nhà họ Lăng là bạn bè lâu năm. Hồi nhỏ cô chơi thân với Tang Lan, còn thường
xuyên được hai gia đình gán ghép cô với các anh em trai của Tang Lan.
Tang Lan là
một người nhìn mặt, đương nhiên trăm phần trăm mong muốn có một cô em xinh đẹp
làm em dâu, nhưng lại không chịu nổi sự từ chối kiên quyết của Lăng Thư.
Lần này trước
khi về nhà, anh cả và chị dâu đã hết lời khen ngợi chàng thanh niên tài giỏi đẹp
trai nhà họ Tang trước mặt Lăng Thư, chỉ muốn ngay lập tức rước về làm con rể
nhà họ Lăng.
Về đến biệt
thự Lăng Thư mới biết nhận ra, cô cực kỳ ngượng ngùng khi nhìn thấy Tang Dĩ ngồi
ngay ngắn, thanh lịch trên sofa uống trà.
Bên cạnh, Tang
Lan đang miệng ngọt xớt trò chuyện với cha mẹ Lăng Thư, nhưng cũng không quá để
tâm đến buổi xem mắt này.
"Ôi, Tiểu
Thư cậu về rồi à!"
Tang Lan
thân mật khoác tay cô, kéo Lăng Thư ngồi giữa Tang Dĩ và cô.
Lăng Thư gần
như có thể cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng tỏa ra từ người bên cạnh, cô vô thức
ngồi dịch sang một bên.
"Tiểu
Thư, tớ vừa nói chuyện với cô chú xong, hóa ra cậu và Tang Dĩ đã gặp nhau sớm
như vậy rồi à."
"À?"
Lăng Thư vẻ mặt mơ hồ.
"Chính
là lần sinh nhật 18 tuổi của cậu đó."
Sinh nhật năm
18 tuổi?
Ký ức bị
chôn vùi đã lâu dường như được đánh thức, Lăng Thư mơ hồ nhớ lại năm cô 18 tuổi.
Năm đó sinh
nhật cô, cha mẹ đã tổ chức tiệc sinh nhật cho cô trong biệt thự này.
Khi đó cô
còn trẻ vô tư, chỉ vì ghét phòng khách quá ồn ào nên đã một mình chạy ra ngoài,
ngồi trên chiếc xích đu gỗ trắng ở vườn sau đọc sách.
"Đông!"
Xích đu rất
gần hồ, đột nhiên có tiếng gì đó văng nước vang lên, Lăng Thư sợ hãi ngẩng phắt
đầu lên.
Thiếu niên
trong hồ để trần thân trên, mái tóc đen cắt ngắn ướt sũng dính vào mặt, làn da
trắng bệch không có chút máu.
Lăng Thư vứt
sách xuống vội vàng chạy lại, ngồi xổm bên hồ, đưa tay về phía thiếu niên đó, "Cậu
là con nhà ai? Sao lại ở dưới hồ? Nắm lấy tay mình, mình kéo cậu lên!"
Thiếu niên
đó đứng im, cũng không trả lời cô, đôi con ngươi đen kịt lặng lẽ nhìn chằm chằm
Lăng Thư.
"Nhanh
lên đi, lát nữa sẽ bị cảm lạnh đó!"
Mặt nước gợn
sóng, thiếu niên đó bước lên hai bước, do dự đặt tay vào lòng bàn tay Lăng Thư.
Cảm giác lạnh
lẽo đó, trong tiết trời cuối thu khiến Lăng Thư giật thót lên.
Lăng Thư lập
tức nắm chặt tay kéo anh lên, nhưng không ngờ không kéo được người lên, ngược lại
bản thân còn bị kéo xuống.
May mắn là hồ
nước không sâu, Lăng Thư giãy giụa vài cái, kéo cánh tay thiếu niên mới đứng vững
trong nước.
Chiếc váy dạ
hội đen của cô bị nước làm ướt sũng, trên mặt đầy nước, chảy dài xuống cổ.
"Thôi
được rồi, chúng ta tự mình cố gắng leo lên vậy."
Lăng Thư vừa
nói, vừa định leo lên bờ, thì eo lại bị một cánh tay ôm lấy, kéo cô về phía giữa
hồ.
"Cậu
làm gì! Tôi, tôi không biết bơi đâu!"
Lăng Thư thực
sự không biết bơi. Mặc dù hồ này là hồ nhân tạo, sâu nhất cũng chỉ hai mét,
nhưng đối với Lăng Thư mà nói thì vẫn có chút khủng hoảng khó kiềm chế.
Cô hai tay
quấn chặt lấy cổ thiếu niên, miệng la hét rằng nếu anh còn kéo cô ra giữa hồ nữa,
cô sẽ gọi người.
Nhưng thực tế
bây giờ tất cả mọi người đều đang ở sân lớn, trừ cô và cậu thiếu niên không rõ
lai lịch này.
Thiếu niên
im lặng không nói gì, xoay người cõng Lăng Thư lên lưng, để cho cô ôm chặt cổ
mình.
Lăng Thư được
thiếu niên cõng lội trên mặt hồ, không hề bị sặc nước chút nào, dần dần cũng thấy
thích thú, không còn lớn tiếng ngăn cản anh nữa.
"Cậu muốn
đưa tôi đi chơi à? Sao cậu không nói gì?"
"Ưm."
Thiếu niên
quá ít nói, cũng không biết chữ "ưm" này là trả lời câu nào của cô.
Lăng Thư
không có nhiều bạn bè, nhưng thiếu niên này lại cô độc như vậy, chắc ít bạn hơn
cả cô, có chút đáng thương.
"Tôi
tên Lăng Thư, cậu tên... Hắt xì!"
Thời tiết cuối
thu đã hơi se lạnh, trên người Lăng Thư đã nổi một lớp da gà, không kìm được hắt
hơi một cái.
Thiếu niên đột
nhiên dừng bơi, chuyển hướng, nhanh chóng bơi về phía bờ.
Tốc độ đó,
khiến Lăng Thư không nhịn được ghen tị.
Cô bị thiếu
niên đẩy vài cái lên bờ, còn thiếu niên thì chỉ cần lật người một cú đã leo
lên.
"Xin lỗi."
Thiếu niên ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu, vẻ mặt trông có vẻ hơi buồn.
"Xin lỗi
gì chứ?" Lăng Thư vắt nước trên người, cũng ngồi xuống bên cạnh anh:
"À, tôi còn chưa nói xong mà, cậu tên gì vậy?"
"Tôi
tên..."
"Cô chủ!"
Quản gia ở đằng xa vội vã chạy tới, cắt ngang lời thiếu niên.
"Ôi cô
chủ của tôi ơi! Sao cô, sao cô..." Quản gia nửa ngày không nặn ra được một
tính từ nào, "Ôi trời! Cô mau về thay quần áo với tôi đi!"
"Được
được được, đừng kéo tôi đừng kéo tôi, còn bạn tôi nữa, cậu ấy cũng phải thay đồ."
Lăng Thư chỉ vào thiếu niên ướt sũng bên cạnh.
Quản gia vẻ
mặt kỳ quái, nói thẳng không chút kiêng dè: "Cô chủ về với tôi trước đi, cậu
ta là con riêng của nhà họ Tang, con của người thứ ba không được xuất hiện trước
mặt mọi ngời đâu."
"Nhưng..."
Lăng Thư còn
chưa nói xong, đã bị quản gia cuống quýt kéo về phía phòng khách.
Tiệc sinh nhật
đã bắt đầu, nhưng nhân vật chính còn chưa đến, nào có chuyện như vậy.
Lăng Thư
không kìm được quay đầu nhìn lại một cái, thiếu niên tựa lưng vào khung xích
đu, cả người bị hoa tươi bao quanh, nhưng lại đặc biệt cô đơn.
"Đợi
tôi! Một lát tôi sẽ đến tìm cậu!"
Lăng Thư
không nhớ mình có quay lại tìm anh không, cũng không nhớ thiếu niên đó có đợi cô
ở đó không.
Thời gian đã
quá lâu rồi, ký ức của cô đã quá mơ hồ.
Sau đó trời
đổ mưa lớn, Lăng Thư cũng không có cơ hội nhìn thấy nét chữ bị mưa xóa nhòa
trên bờ hồ mà thiếu niên đã viết.
[Tôi tên
Tang Dĩ, mẹ tôi không phải người thứ ba đâu. Sau khi Tang phu nhân qua đời,
Tang Văn Ngạn mới ở bên mẹ tôi. Xin lỗi, Lăng Thư, tôi sẽ đến tìm cậu.]
Nhà họ Tang
có quá nhiều con riêng, biệt thự nhà họ Tang cách nhà họ Lăng không xa. Tang Dĩ
bị bọn họ hợp sức cướp quần áo, đẩy xuống nước.
Anh thuận
theo dòng nước bơi đến vườn sau, rồi lại thuận theo dòng nước bơi về.
Để kịp chuyến
bay ra nước ngoài du học.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét