Biên tập: Meo687
Chương 20: Có tình mới quên tình cũ...
Hình Đống sờ
sờ cổ không nói gì nữa, im lặng một lát sau, nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng
muộn rồi, con về trước đây..."
"Con! Đồ
khốn kiếp!!"
"Dù sao
đi nữa, con sẽ không ly hôn, bây giờ ba yên tâm rồi chứ?"
Nói xong, anh
đứng dậy rời đi.
Không người
đàn ông nào có thể chịu đựng được cảnh bị cắm sừng, trừ khi người đàn ông đó hoàn
toàn không yêu... Tương tự, không người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc
chồng mình ngoại tình, nếu có thì chắc chắn cũng không yêu.
Từ rất lâu
trước đây, anh đã không coi Từ Mai là vợ mình, nói dễ nghe thì gọi là chủ nợ. Chỉ
là điều không phải trả nợ cho mình, mà là trả nợ cho bố mẹ.
Đây cũng là
điểm mà Hình Lợi không thể chịu đựng được Từ Mai và gia đình nhà họ Từ.
Mà anh vốn
đã không coi họ là người một nhà, hay cái gọi là thông gia, tự nhiên sẽ không
có phiền lòng.
Trên đường
trở về thành phố, Từ Mai đã lên xe của Hình Đống.
Từ Mai là
người phụ nữ Lâm Giang chính gốc, da dẻ quanh năm làm nông nên hơi đen, đôi mắt
nhìn Hình Đống mang theo chút rụt rè khó hiểu.
Người phụ nữ
nhìn vết hôn trên cổ người đàn ông, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn không hỏi thành
tiếng.
Lúc này,
Hình Đống lại lên tiếng: "Tôi sẽ không chủ động đề nghị ly hôn."
Nghe ra ẩn ý
trong câu này, Từ Mai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần quyền chủ động còn
trong tay cô ta thì mọi chuyện đều ổn.
Đương nhiên cô
ta sẽ không ly hôn với Hình Đống, mặc dù giữa hai người sớm đã không còn tình cảm
như xưa. Mặc dù cô ta đã không còn yêu người đàn ông này, nhưng cô ta hoặc có thể
nói là gia đình cô ta không thể sống thiếu người đàn ông này... thiếu tiền của
anh.
Buổi tối hôm
đó, mặc dù hai người đã sớm ngủ riêng, nhưng nghĩ đến việc vừa nãy người đàn
ông đã chi hai mươi vạn cho gia đình mình, Từ Mai do dự một lát rồi bước vào phòng
Hình Đống.
Hình Đống vừa
tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Từ Mai ngồi trên giường mình, trong mắt lóe
lên một nét sâu sắc, "Tôi đã nói tôi sẽ không chủ động đề nghị ly hôn, cô
không cần phải làm vậy."
Rõ ràng trên
danh nghĩa là vợ hợp pháp của anh, nhưng chỉ khi tiêu tiền của anh thì mới xuất
hiện, trong mắt Hình Đống lóe lên một tia châm chọc.
Hai mươi vạn,
ở hộp đêm Lâm Giang có thể bao trọn đầu bài một đêm.
Từ Mai nhìn
rõ sự khinh bỉ trong mắt người đàn ông, trong lòng ngập tràn nỗi xấu hổ và cơn tức
giận túm lấy vạt áo cúi đầu chạy ra ngoài.
Hình Đống
khóa cửa, khi nằm trên giường không khỏi nghĩ đến Thẩm Thanh Âm, lật điện thoại
ra xem.
WeChat trống
rỗng, tin nhắn mới nhất vẫn dừng lại ở bức ảnh lúc rạng sáng.
"Đúng
là đồ vô tâm!" Chịch cô ấy cả buổi chiều, anh rời đi lâu như vậy rồi mà đĩ
nhỏ dâm đãng đó lại không nhắn một tin nào.
Quả nhiên chỉ
thích thân thể của anh thôi.
Thẩm Thanh
Âm ngại vì những vết tích trên người, suốt mấy ngày trời không đến cửa tiệm, tiệm
hoa hoàn toàn giao cho Lưu Dĩnh.
Hình Đống chạy
đến tiệm hoa mấy lần đều không gặp được người, sau khi vồ hụt một lần nữa mới chịu
gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Âm.
Điện thoại
reo rất lâu, mới có người nhấc máy.
"Alo..."
Sau khi kết nối, truyền đến lại là một giọng đàn ông xa lạ.
Hình Đống
nhíu mày, vừa định nói thì đã nghe thấy giọng người phụ nữ bên kia nói:
"Phó Tước... Giúp tôi lấy cái khăn lông qua đây..."
Người đàn
ông bên kia nói với điện thoại: "Xin lỗi, đợi một lát."
Hình Đống nắm
chặt tay cầm điện thoại, khẽ hừ một tiếng rồi cúp máy.
Thẩm Thanh
Âm ở trong bếp nhận lấy chiếc khăn từ tay Phó Tước lau vết súp trên mép nồi hầm,
hỏi: "Ai gọi tới vậy?"
Người đàn
ông nhếch môi, lắc lắc màn hình đã tối đi, thật thà đáp: "Hình Đống."
Tay người phụ
nữ khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Anh cố
tình."
Tên của Phó
Tước, không thể nào Hình Đống chưa từng nghe qua... Huống hồ chuyện ở trung tâm
spa lần trước còn khiến Hình Đống bị tẩy chay trong cục.
Với lại mối
quan hệ giữa cô và Phó Tước không biết ở đó bị đồn đại ra sao, Phó Tước lại còn
nhận cuộc gọi của Hình Đống vào thời điểm nhạy cảm này.
Ngoài việc
muốn gây khó dễ cho cô, cô thực sự không tìm được lý do hợp lý nào khác.
Thẩm Thanh
Âm cười lạnh một tiếng, "Xem ra gần đây anh rảnh rỗi quá rồi..."
Phó Tước nhún vai, "Tôi không rảnh đâu,
vì cô mà tôi đã đầu tư không ít tiền vào Lâm Giang rồi... Bây giờ bên Lâm Giang
gần như muốn cung phụng tôi 24h giờ thắp hương cúng bái..."
"Người
chết mới cần thắp hương cúng bái... Không có việc gì thì cút về bên cạnh phụ nữ
của anh đi... Đừng ở đây chướng mắt..."
Người khác
không biết tại sao Phó Tước nợ ngày càng nhiều, cô thân là chủ nợ lớn nhất
đương nhiên biết. Bởi vì anh ta đã dùng hết công đức của mỗi thế giới cho người
vợ ở thế giới đầu tiên của mình.
Câu chuyện
máu chó cũ rích xáo rỗng: Tra nam theo đuổi vợ trong lò thêu tình yêu, cuối
cùng bị tan xương nát thịt.
Nhưng anh ta
vẫn không chịu bỏ cuộc, mỗi kiếp luân hồi của người phụ nữ đó anh ta đều phải tốn
vô số công đức để ở thế giới đó mấy chục năm.
Chỉ để chuộc
tội, tội thì đã chuộc rồi, nhưng nợ cũng ngày càng nhiều. Trùng hợp thay linh hồn
của người phụ nữ đó và Hình Đống lại cùng đầu thai chung một thế giới.
Thân là tiền
bối, đương nhiên Phó Tước có nghĩa vụ chăm sóc cho chủ nợ của mình, người vẫn
còn thọ mệnh. Dù sao chỉ cần Thẩm Thanh Âm kết thúc tuổi thọ, tất cả những khoản
nợ mà anh ta đã nợ sẽ được xóa sạch.
"Chậc...
Đúng là có tình mới thì quên tình cũ... Người phụ nữ vô tình..."
Thẩm Thanh
Âm không thể chịu đựng được nữa, cầm lấy con dao, "Cút!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét