Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

15. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687


Chương 15: Không phải bên dưới chảy nước đó chứ?

 

 

Thấy Thẩm Thanh Âm sau khi cúp điện thoại có vẻ không vui, Hứa Thiến cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là tối nay trên giường trống trải cô đơn lạnh lẽo hơn một chút..."

"Em còn tưởng chuyện gì... Thủ trưởng là đàn ông có gia đình, nếu chị đã quyết tâm làm kẻ thứ ba, thì tình huống này chị phải chấp nhận, hãy chấp nhận số phận thôi..."

Hứa Thiến tràn trề kinh nghiệm chia sẻ, còn Thẩm Thanh Âm sao lại không hiểu chứ...

Hai người sau khi vệ sinh cá nhân xong, đêm dài hun hút, hai người phụ nữ cô đơn chỉ có thể an ủi lẫn nhau.

May mắn là tầng hầm có lắp một máy chiếu, kéo ghế sofa ra là thành một chiếc giường.

Thẩm Thanh Âm chọn một bộ phim hài lãng mạn, hai người phụ nữ nằm cuộn tròn trên giường vừa xem vừa tâm sự không đầu không cuối.

Hứa Thiến buồn chán tìm chuyện để nói, "Kỹ năng giường chiếu của thủ trưởng Hình thế nào ạ?"

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Thẩm Thanh Âm liền cảm thấy ngọn lửa tối qua bị Hình Đống thắp lên lại bùng cháy trở lại.

"Đồ tốt, hiệu suất tốt... Sức bền mạnh mẽ... Mỗi lần làm xong chân mềm nhũn không muốn nhúc nhích, chỉ muốn cứ bám mãi trên người anh ta thôi..."

"... " Hứa Thiến, "Công phu tốt đến vậy sao?"

 "Ừm..."

"Anh ấy là người đàn ông thứ mấy của chị?"

Thẩm Thanh Âm, "Không nhớ rõ nữa..."

Trải qua nhiều thế giới như vậy, nhiều người đã sớm quên rồi... Có người thậm chí còn không nhớ nổi tên...

"!!" Hứa Thiến không ngờ lại có câu trả lời như vậy, "Không nhìn ra... Cuộc sống của chị cũng đa sắc màu ghê..."

Thẩm Thanh Âm nhướn mày, "Cũng hả?"

Hứa Thiến thản nhiên nói: "Từ hồi cấp hai em đã phá thân rồi, trong chuyến dã ngoại bị giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi làm... Từ đó trở đi không thể kiểm soát được nữa... Cấp ba, trường cảnh sát... Số đàn ông đã làm em, với số người em đã làm cùng đã không thể đếm xuể rồi..."

"Cấp hai? Giáo viên chủ nhiệm của em đó là phạm pháp á?"

Hứa Thiến lắc đầu, "Không, là em quyến rũ ổng, ổng chẳng qua là không kìm được thôi. Lần đầu tiên của chúng tôi là trong lều, xung quanh toàn là bạn học. Chị không biết lúc đó kích thích đến mức nào đâu, ổng vừa vào chưa động hai cái đã xuất rồi..."

"Sau đó có lẽ vì danh dự đàn ông bị xúc phạm, hắn đã làm liên tục suốt cả đêm... Kể từ đó, phòng làm việc ở trường, bục giảng trên lớp, thậm chí cả phòng tập thể dục chúng tôi cũng đã làm... Kích thích nhất là một lần khi đang xem phim, vợ hắn ta ngồi ngay trước mặt chúng tôi, hắn ta nằm sấp dưới chân em liếm cho em... Sướng đến mức em phun nước luôn... Vì vậy, từ đó về sau em đặc biệt thích quyến rũ những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt là làm với họ ngay trước mặt vợ họ... Cảm giác đó là loại khoái cảm mà dù em có đổi bao nhiêu chàng trai trẻ cũng không tìm được..."

Hứa Thiến vừa nói vừa chìm vào hồi ức.

 Cô bé mười bốn tuổi, kinh nguyệt mới đến chưa lâu, đã nhận thấy những thay đổi trên cơ thể mình.

Ngực sưng to và đau nhức, phần thân dưới thỉnh thoảng xuất hiện những cảm giác lạ.

Ban đầu cô nhỏ không biết đó là cảm giác gì, cho đến một lần cô nàng tan học không về nhà, trốn trong góc lớp ngủ và nhìn thấy cảnh tượng đó mới mở ra cánh cửa đến một thế giới khác.

Từ lúc đó, cô đã vô tình hoặc cố ý quyến rũ người đàn ông đó, người đàn ông đầu tiên của cô nàng...

Thẩm Thanh Âm nằm trên ghế sofa giường lắng nghe câu chuyện của Hứa Thiến, vô thức muốn làm gì đó.

Do dự một lát, Thẩm Thanh Âm cầm điện thoại, vén váy ngủ lên, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.

Váy ngủ vén lên đến tận đùi trong, đôi chân dài trắng nõn vắt chéo, nơi riêng tư thấp thoáng ẩn hiện. Cô chọn đúng góc rồi chụp liên tiếp vài tấm ảnh, gửi cho Hình Đống.

Bên kia Hình Đống không biết đang làm gì, mười phút sau gửi lại hai tấm ảnh chụp cây thịt dữ tợn.

Thẩm Thanh Âm không dám mở ảnh lớn, chỉ có thể gõ chữ để chửi: "Lão lưu manh!"

[Nửa đêm gửi cái loại ảnh này cho ông đây, không phải muốn cái này sao?]

[Để ông đây xem vú em có cứng lên không.]

 Thẩm Thanh Âm liếc Hứa Thiến đang chìm đắm trong hồi ức của mình bên cạnh, lặng lẽ kéo dây áo xuống, để lộ đôi gò bồng căng tròn.

Cũng chụp hai tấm ảnh gửi cho Hình Đống.

[Dâm phụ! Bên dưới có phải chảy nước rồi không?]

Thẩm Thanh Âm, "Không có."

[Ông đây không tin, cho tôi xem.]

"Tự mình qua đây mà xem."

Hình Đống cầm điện thoại khẽ mắng một tiếng, "Đĩ dâm!"

Vệ Thanh quay đầu muốn nhìn màn hình điện thoại của người đàn ông, Hình Đống ngay lập tức đã khóa màn hình.

"Chậc... Cưng đến vậy sao!?"

Hình Đống khẽ hừ một tiếng, "Biến đi, xử lý xong hết chưa?"

Vệ Thanh nheo mắt, "Bọn người đó đã thẩm vấn rồi, đều là những tay sai vặt vãnh nhận tiền làm việc cho người khác..."

 Hình Đống, "Ai đứng sau giật dây?"

Vệ Thanh lắc đầu, "Không biết..."

Vương Lực, "Gần đây bọn người này càng ngày càng không an phận..."

Hình Đống ngắm nghía điện thoại, "Cuối năm rồi... Luôn có những kẻ không yên lòng muốn kiếm bộn ..."

"Vậy anh Đống, bọn người này phải làm sao?" Vương Lực liếc nhìn đoàn người bị đánh bầm tím mặt mũi.

Hình Đống tùy ý quét mắt, "Giao cho Bân Tử xử lý đi, đừng gây ra án mạng... Hỏi cho rõ ai là kẻ đứng phía sau..."

Vệ Thanh lại vẻ mặt âm u, "Anh Đống, anh không nghi ngờ người phụ nữ bên cạnh anh sao?"

"Nghi ngờ cô ấy bị người khác sai khiến đến quyến rũ tôi?"

Vệ Thanh không phủ nhận cũng không khẳng định.

Hình Đống không phải là chưa từng nghi ngờ như vậy, nhưng con dâm phụ đó mỗi lần gặp anh, ngoài việc muốn anh làm cô ra, chưa bao giờ nói lời nào khác...

Nếu quả thực cô ấy bị người khác sai khiến, anh có ăn thiệt không? Một chút cũng không... Dù sao trên giường anh cũng đã được tận hưởng rồi.

 Khi công việc xong xuôi, đã là ba bốn giờ sáng.

Hình Đống nhìn đồng hồ, rồi nhìn tin nhắn WeChat của Thẩm Thanh Âm, nói với Vương Lực: "Tối nay xe tôi lái đi..."

"À? Ồ... Được."

Khi Hình Đống đến cửa nhà Thẩm Thanh Âm, trời đột nhiên đổ mưa lớn.

sau khi đỗ xe ra ngoài, Hình Đống ướt sũng cả người, nhiệt độ trong núi vốn đã thấp.

Thẩm Thanh Âm vẫn chưa ngủ, hai cửa sổ trời ở tầng hầm thông với sân trước và sân sau.

Nhận thấy động tĩnh bên trên, Hứa Thiến mơ màng nói: "Bây giờ chị hài lòng rồi chứ? Không cần canh giữ căn phòng trống không lạnh lẽo nữa rồi?"

Thẩm Thanh Âm cười, đắp chăn mỏng cho Hứa Thiến rồi lên lầu.

Nhìn Hình Đống ướt như chuột lột, quần áo đều ướt hết, Thẩm Thanh Âm tiến lên nói: "Cởi hết quần áo ra đi."

                                               

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.