Sau khi HE với vợ
Biên tập: Meo687
039. Chương
cuối
Đứa bé trong
bụng Trương Hân Nhu không bị phá bỏ.
Khi cấp dưới
của Thích Xuyên kéo cô đến phòng khám chui, cô đã được Vương Vũ Đồng và Lục
Linh cứu đi.
Cô thuận lợi
sinh đứa bé dưới sự che chở của Vương Vũ Đồng và cha mẹ Thích Xuyên.
Đó là một cậu
nhóc rất khỏe mạnh, không giống Thích Xuyên lắm, ngược lại khá giống mẹ Thích
Xuyên.
Vì vậy,
trong lúc Thích Xuyên hoàn toàn không hay biết gì, anh có thêm một người thừa kế
nhỏ tuổi. Tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ anh đều che giấu anh.
Nhiều năm đắm
chìm trong cuộc sống buông thả, khiến anh không còn sự nhạy bén quyết đoán như
trước. Thậm chí các cổ đông âm thầm lén lút sau lưng, anh cũng không thể phát
hiện.
Tập đoàn nhà
họ Thích bây giờ đã khác xưa, mang theo cảm giác giông bão sắp ập đến.
Lăng Thư
cũng đã bán tống bán tháo cổ phần của mình cho một vài cổ đông lòng đầy tham vọng
trong công ty từ sớm, còn bản thân cô sống cuộc sống nhàn nhã thoải mái vẽ tranh.
Trời đã sang
thu, nhưng thời tiết không có chút dấu hiệu chuyển lạnh nào, vẫn oi bức khiến con
người ta bực bội.
Thích Xuyên
vừa mới lên giường với một người phụ nữ xong, một mình từ khách sạn đi ra. Xe
còn chưa khởi động, một chiếc xe tải lớn đột nhiên từ bên đường lao ra, không hề
có dấu hiệu giảm tốc độ, lao thẳng vào anh.
Trong khoảnh
khắc anh không kịp phản ứng, chỉ thấy rõ khuôn mặt người trên xe không chút cảm
xúc, ánh mắt xem nhẹ cái chết.
Anh mất ý thức
trong một tiếng "ầm ầm".
Khi tỉnh lại,
người đã ở bệnh viện, cảm giác đau đớn dữ dội càn quét toàn thân. Anh thở hổn hển,
ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.
Mẹ Thích mặt
đầy xót xa canh giữ bên giường, trong lòng còn bế một đứa bé hơn một tuổi, giống
mẹ Thích như đúc.
"A
Xuyên à, nằm yên dưỡng thương, đừng lo lắng gì cả, người tông con đã bị bắt rồi."
Thích Xuyên
há miệng, tiếng thở yếu ớt gần như không nghe thấy truyền ra từ cổ họng:
"Đứa... bé... ai..."
"Đây là
con của con mà," Mẹ Thích cười cười, "Bé con ngoan hơn con nhiều.
Chuyện công ty con cũng không cần lo lắng, mẹ sẽ giúp con lo liệu ổn thỏa."
Con của anh?
Anh có con từ khi nào?
Thích Xuyên
như rơi vào hầm băng, ý của mẹ Thích là muốn đoạt quyền đúng không?
"Được rồi,
không làm phiền con nghỉ ngơi nữa," Mẹ Thích đứng dậy, "Các cổ đông
có chút dị động, mẹ phải đi giúp con trông chừng rồi. Mẹ sẽ tìm cho con điều dưỡng
tốt nhất, đảm bảo con ở đây thoải mái."
Thích Xuyên
cố gắng muốn đứng dậy, nhưng hai chân hoàn toàn không nghe lời, nằm bất động
trên giường.
Mẹ Thích đi
gần nửa tháng, không bao giờ quay lại nữa.
Anh không
còn chút tự trọng nào, để cho điều dưỡng béo phì dầu mỡ chăm sóc. Mãi đến khi
cánh tay có thể làm được vài động tác đơn giản, anh lập tức xin điện thoại từ
người điều dưỡng.
Sau đó, anh phát
hiện ra không thể gọi điện được cho bất kỳ cấp dưới nào trước đây, hoặc nếu gọi
được thì họ cũng chỉ đánh trống lảng với anh.
Tất cả bọn họ
đều biết, tập đoàn nhà họ Thích bây giờ đã đổi chủ, Thích Xuyên chỉ là một kẻ tàn
phế nằm liệt trên giường.
Mọi người đều
mặc định vụ tai nạn xe hơi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, chỉ trừng phạt tài xế,
không một ai muốn truy tận gốc rễ cho Thích Xuyên để tìm ra kẻ chủ mưu.
Nửa đêm Thích
Xuyên nhìn chằm chằm trần nhà, gọi điện cho Lăng Thư, không ngoài dự đoán là không
thể liên lạc được.
Anh như phát
điên gọi hàng trăm lần, rồi như trút bỏ gánh nặng, vuốt danh bạ từ trên xuống
dưới, thấy tên Trương Hân Nhu.
"Cô đi
đâu rồi? Cô không phải nói muốn làm phu nhân nhà họ Thích à?"
Trương Hân
Nhu nghe tiếng chất vấn của Thích Xuyên từ đầu dây bên kia, bản thân cũng vô
cùng tức giận: "Thích Xuyên, anh nói với mẹ anh đi, tôi vì nhà họ Thích mà
sinh con, không thể cứ thế mà đá tôi đi được! Tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ kiện
các người!"
Thích Xuyên
không còn nghe tiếng cô khóc lóc thảm thiết nữa. Anh đã sớm cảnh báo cô rồi,
nhà họ Thích làm chuyện giữ con bỏ mẹ nhiều rồi. Nếu cô vẫn mê muội không tỉnh,
kết cục so với việc bị bán ra nước ngoài cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Anh thẩn thờ
nằm trên giường nửa ngày, đưa tay xoa xoa khuôn mặt mình. Những cảm giác đau
nhói bị anh bỏ qua, đã biến thành những vết sẹo hoặc lồi lên, hoặc lõm xuống.
Vẻ ngoài từng
hút hồn người khác trở nên xấu xí, anh không có dũng khí để soi gương nữa, cũng
không có dũng khí để đứng lên nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét