Biên tập: Meo687
Chương 12: Tình nhân của ông đây không phải là em sao?
Dọc đường trễ
nãi chút thời gian, lúc hai người đến thành phố đã hơn chín giờ.
Cô gái nhỏ tối
qua vẫn cần mẫn đợi bên đường, thấy chiếc xe quen thuộc đến gần, vội chạy ra
đón.
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn cô gái, rồi lại nhìn Hình Đống.
Hình Đống lại
nói: "Tiệm của em không phải đang cần người sao, tôi thấy cô bé này tuổi
không lớn, bởi vì nhà không có tiền đến trường, nên mới để em ấy đến chỗ hộp
đêm làm việc. Thoạt nhìn là một đứa nhỏ khá lanh lợi, làm việc ở đó thì phí phạm
quá... Thế là tôi nhớ chỗ em cần người, nên đưa em ấy đến..."
Thẩm Thanh
Âm liếc Hình Đống, "Em còn tưởng đội trưởng Hình muốn em giúp anh nuôi người
tình bé nhỏ."
Hình Đống
nghe vậy, ánh mắt lướt qua Thẩm Thanh Âm, "Người tình của ông đây không phải
là em à?"
Câu này anh
không hề nói bừa, kể từ khi kết hôn với Từ Mai, ngoài Thẩm Thanh Âm ra, anh thật
sự chưa bao giờ làm bậy bên ngoài.
Cô gái lên
xe xong, rụt rè liếc nhìn Thẩm Thanh Âm, giọng trong trẻo nói, "Chào chị ạ..."
Thẩm Thanh
Âm gật đầu, nhìn vẻ ngoài của cô gái còn quá non nớt, không khỏi hỏi,
"Em... bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô gái vừa
nghe hỏi tuổi, không khỏi căng thẳng hơn, "Chị ơi, em, tháng sau em sẽ đủ
mười bảy tuổi rồi, không phải là lao động trẻ em đâu ạ."
Nghe thấy vậy,
Thẩm Thanh Âm khẽ thở dài, "Chị biết rồi."
Sau khi đến cửa
tiệm hoa, Hình Đống đỗ xe trong hẻm rồi tự đi bộ đến cục.
Tư Tư là nghệ
danh của cô gái ở hộp đêm, tên thật là Lưu Dĩnh, đang học cấp ba. Bởi vì gia
đình trọng nam khinh nữ lại không có tiền, nên cô nhỏ đành phải bỏ học ra ngoài
làm thêm để nuôi em trai đi học.
Đúng như
Hình Đống nói, Lưu Dĩnh quả thực thông minh, học gì cũng nhanh. Loại hoa nào
nên chăm sóc thế nào, cắt tỉa ra sao nói qua một lần là cô nhỏ đã nhớ được.
Trong tiệm
đa số là cây cảnh và chậu hoa, công việc dọn dẹp cũng không phiền phức.
Có thêm một
người giúp việc như vậy cũng tiết kiệm cho cô không ít sức lực, có thể làm một
chủ tiệm rảnh rỗi.
Buổi trưa,
An Cận Sơn thong thả dạo nước đến.
An Cận Sơn dạo
quanh Thẩm Thanh Âm một vòng, khẽ cười khẩy, "Nhanh vậy đã có được rồi...
Người đàn ông đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì..."
Thẩm Thanh
Âm đang cắt tỉa cành hoa tulip không thèm để ý đến hắn, "Rảnh rỗi không có
việc gì làm thì giúp tôi đi thay nước cho mấy cây cúc ở đằng kia..."
An Cận Sơn mặt
mày không vui, "Cái nơi khỉ ho cò gáy này, tôi ở nửa tháng đã chán rồi,
cũng không biết cô ham thích cái gì ở đây!?"
Thẩm Thanh
Âm đặt kéo xuống, "Nếu cậu thấy chán, tôi cũng có thể đưa cậu đi học..."
An Cận Sơn
nghe vậy, cả người lập tức nhảy ra xa mấy mét, lớn tiếng nói: "Thẩm Thanh
Âm, tốt nhất cô nên làm người đi!!!"
Đã làm bao
nhiêu nhiệm vụ thì bị hành hạ bấy nhiêu lần! Anh không giống Tiêu Vũ khao khát
cuộc sống học đường đầy hấp dẫn đó!
Thẩm Thanh
Âm nhếch môi, "Không muốn đi học thì cậu cứ ngoan ngoãn mà ở yên, đừng có
làm trò mèo như Phó Tước."
"Hắn ta
làm trò mèo gì được? Nợ cô nhiều tiền như vậy, không phải nên cung phụng cô như
tổ tông sao?"
Nói ra cũng
lạ, người khác thực hiện nhiệm vụ đều có thu nhập, riêng Phó Tước là một kẻ lập
dị. Mỗi lần làm xong đều thâm hụt, thậm chí nợ nần càng ngày càng chồng chất.
Chủ nợ lớn
nhất chính là người phụ nữ trước mặt này, khỏi phải nói trên đời này người vui
vẻ nhất khi thấy Thẩm Thanh Âm đi vào chỗ chết, ngoài Phó Tước ra không ai dám
làm người thứ hai.
"...
..." Thẩm Thanh Âm, "Bảo hắn thu liễm lại một chút, nếu cản trở tôi đảm
bảo tài sản của hắn ta sẽ âm vĩnh viễn..."
Mặc dù không
biết Phó Tước đang giở trò gì sau lưng, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Để không phải
trả tiền cho cô, hắn ta có thể bất chấp tất cả. Có điều Hình Đống là người thế
nào... Kiếp trước anh có thể một mình bảo vệ một phương, một người đàn ông có
tâm cơ và thâm trầm như vậy, dĩ nhiên sẽ không phải là một người ngây thơ ngốc
nghếch.
Tuy bây giờ bề
ngoài của anh trông rất ngạo mạn, thủ đoạn thô bạo, nhưng không ai biết anh
đang nghĩ gì trong lòng.
An Cận Sơn
nghe vậy, khóe miệng giật giật, "Cô thật sự coi hắn ta như báu vật trong
lòng bàn tay rồi... ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ bay mất..."
Cô có thể hiểu
tâm trạng nhỏ nhặt, miệng lưỡi châm biếm của An Cận Sơn, "Thôi được rồi,
ngoan... Tháng này chị sẽ cho em thêm chút tiền tiêu vặt..."
An Cận Sơn hừ
lạnh một tiếng, "Tôi giống người thiếu tiền sao!?"
"Ồ, vậy
số tiền này lát nữa chị sẽ đưa cho Tiêu Vũ..."
An Cận Sơn lập
tức nổi giận đùng đùng, "Tiền tiêu vặt của tôi sao lại phải đưa cho cô
ta!! Cô ta ngày nào cũng ở trường không chịu học hành tử tế, ngày nào cũng ra
ngoài tìm đàn ông! Cần tiền làm quái gì chứ!"
Mắng xong,
An Cận Sơn như một con gà trống xù lông, lầm bầm chửi rủa rồi bỏ đi.
Lưu Dĩnh đứng
một bên nhìn hai người, thấy An Cận Sơn gắt gỏng đã đi rồi, mới dám ra hỏi:
"Chị ơi, người đó là..."
Thẩm Thanh
Âm ngẩng đầu nhìn An Cận Sơn đã đi xa, "Cậu ấy là em trai tôi, từ nhỏ bị
ngã hỏng não, tính khí hơi nóng nảy..."
"A...
Thì ra là vậy... Thảo nào..."
An Cận Sơn,
"Chết tiệt, Thẩm Thanh Âm, tôi nghe thấy đó!"
Nghe tiếng Lưu
Dĩnh đành ngậm miệng.
Thẩm Thanh
Âm nhún vai, cô suýt quên mất, bây giờ chỉ có cô là người bình thường.
Hình Đống bận
rộn đối phó với lão cáo già trong cục suốt mấy ngày liền, nhất thời cũng không
quản chuyện bên Thẩm Thanh Âm.
Có điều mặc
dù không xuất hiện bên cạnh Thẩm Thanh Âm, nhưng với sự có mặt của Lưu Dĩnh, mọi
hành động của Thẩm Thanh Âm đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Mỗi ngày Lưu
Dĩnh đều báo cáo cho Hình Đống mọi chuyện xảy ra với Thẩm Thanh Âm trong ngày,
dù là chuyện nhỏ nhất.
Ngày khai
trương, đúng vào dịp Tết Trung Thu.
Trong đội cảnh
sát chỉ có Hứa Thiến không phải người địa phương, không có chỗ đi, cô nàng đã
nghĩ đến vị đồng hương Thẩm Thanh Âm.
Cô nàng đến
tiệm hoa từ sớm giúp Thẩm Thanh Âm câu kéo khách hàng, vì mới khai trương có
chương trình khuyến mãi lớn, tất cả các bó hoa đều đồng giá 9.9 tệ.
Mang tâm lý có
lợi tội gì không hưởng, đống hoa đầy ắp trong tiệm cũng được xử lý nhanh chóng,
chỉ khổ Hứa Thiến và Lưu Dĩnh mệt rã rời.
"Âm Âm
à, cô đây là mở cửa hàng hay làm từ thiện vậy?"
Thẩm Thanh
Âm rót cho hai người một tách trà, "Khai trương mà, cốt là để vui..."
Hứa Thiến,
"Cô thì vui rồi, còn chúng tôi thì mệt chết đi được."
Thẩm Thanh
Âm xoa xoa đầu Hứa Thiến, "Tiểu Dĩnh nói bên này có một con phố chợ đêm rất
đẹp, tối nay chị sẽ dẫn hai người đi."
"Có chỗ
này sao, sao em lại không biết?"
Lưu Dĩnh ngại
ngùng cười, "Có lẽ vì hai người đều không phải người địa phương..."
"Đúng vậy..."
Ban đầu Hứa
Thiến không thích nơi này nguyên nhân phần lớn là vì ở đây ít chỗ giải trí.
Hơn nữa ở
đây, cô cũng không có bạn bè, những người trong đội của cô đều là những ông già
khô khan, nói chuyện không hợp ý. Mỗi ngày cũng không có thời gian tiếp xúc với
người ngoài nên đương nhiên chẳng biết gì.
Vì là dịp tết
Trung Thu, sau khi ăn cơm tối xong số người đi chợ đêm cực kỳ đông đúc.
Chín giờ hơn
một chút, cả con phố đông nghịt người, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của các
tiểu thương.
Lưu Dĩnh dẫn
hai người đi dạo một vòng, bởi vì Thẩm Thanh Âm ăn không quen đồ ăn địa phương,
chỉ cầm một xiên kẹo hồ lô đi theo sau hai người, nhìn hai người ăn từ đầu đến
cuối.
Hai người
đang đi dạo vui vẻ, điện thoại của Thẩm Thanh Âm reo, trên màn hình nhấp nháy
hai chữ Hình Đống.
Liếc nhìn
đám người đông đúc, Thẩm Thanh Âm đi đến một góc vắng để nghe điện thoại.
Điện thoại vừa
kết nối, giọng nói của người đàn ông bên kia cũng ồn ào.
"Đừng đứng
ở góc không có ánh sáng, đến trạm an ninh phía trước bên phải của em
đi..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét