Chương 25 Con Đường Ngôi Sao Chính Thức Khởi
Động!
Sau bữa cơm, hai
cha con trở về khách sạn do trợ lý đặt trước.
Nơi chương trình
ghi hình quá xa xôi hẻo lánh, ngay cả khách sạn cũng có điều kiện khá bình
thường.
Tuy nhiên, sau
hơn một trăm ngày sống ở Bắc Cực, cả hai đã sớm có thể thích nghi với mọi khó
khăn.
Tắm rửa xong, họ
ngủ một giấc thật ngon.
Khách sạn có thể
có camera ẩn, Yến Hành muốn qua tìm con gái nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại
của cô, anh quyết định không đi.
Chương trình đã
phát sóng đến tập sáu, con gái anh hiện tại đang nổi đình nổi đám. Vì tương lai
của con, anh phải luôn nhắc nhở bản thân phải thận trọng.
Yến Phi Vãn cũng
vậy. Dù ham muốn đến mức lồn nhỏ tưới ướt quần lót, cô vẫn không đi tìm cha. Cô
không muốn vì mình mà cha, một người có địa vị trong giới trong xã hội bị hủy
hoại danh tiếng.
Vì nghĩ cho đối
phương, hai cha con cố gắng nhẫn nhịn, cho đến ngày hôm sau.
Yến Hành đã rời
công ty hơn ba tháng, có hàng tá công việc tồn đọng đang chờ anh xử lý. Vì vậy,
khi trời mới hửng sáng, bốn người họ đã từ biệt đoàn làm chương trình, lên máy
bay trở về nước.
Vừa lên máy bay,
có người nhận ra Yến Phi Vãn, vui mừng chạy đến xin chữ ký.
Lần đầu tiên gặp
tình huống này, cô hơi lúng túng, không biết phải xử lý ra sao.
Vẫn là Yến Hành nhẹ
giọng nhắc nhở bên tai cô: "Chữ ký phải trông nghệ thuật một chút, con
đang dùng tên thật đấy."
Nghe cha nhắc,
Yến Phi Vãn dần lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười ký tặng cho fan và chụp ảnh cùng
họ.
Trong khi họ
chuẩn bị về nước, ở quê nhà, La Cẩm cũng đã sẵn sàng.
Cô ta đặt phòng
khách sạn gần sân bay từ sớm, chỉ mong có thể là người đầu tiên đón Yến Hành
khi anh hạ cánh.
Tuy nhiên…
Tưởng tượng thì
tươi đẹp, nhưng thực tế lại quá phũ phàng.
Khi bốn người họ
bước ra khỏi sân bay, La Cẩm thậm chí còn không chen vào được.
Bởi vì sân bay đã
chật kín người, tất cả đều là fan đến đón!
"Vãn Vãn! Em yêu chị!"
"Vãn Vãn chồng ơi! Cuối cùng chồng cũng
về rồi! Ký tên cho em với!"
"Yến tổng, có thể chụp ảnh cùng anh
không?"
"Yến tổng, cô của em năm nay ba mươi hai
tuổi, chưa kết hôn, đây là ảnh của cô ấy, anh xem thử đi…"
"A a a a … ngoài đời Vãn Vãn còn xinh hơn
cả trên show! Trời ơi, làn da này, sao có thể ở Bắc Cực cả trăm ngày mà vẫn đẹp
thế này?"
"Trời sinh đã đẹp!"
"XX,
đưa hết tài nguyên trong tay anh cho chị Vãn đi, tôi không nói chơi đâu!"
"Ủng
hộ! Yến tổng, mau đầu tư cho Vãn Vãn đi, để chị ấy thành sao hạng A, tôi chịu
hết nổi XX rồi!"
"Làn da của Vãn Vãn xứng đáng được thờ
cúng trong thái miếu, đẹp quá!"
"Yến tổng trông thật nho nhã, lại còn trẻ
trung nữa…"
Tiếng hò hét của
fan như sóng thần dậy lên, khiến La Cẩm tức đến mức giống như bị cướp mất chồng
ngay trước mặt. Cô ta đứng chôn chân giữa biển người, sắc mặt khó coi đến cực
điểm.
Yến Phi Vãn không
ngờ fan lại nhiệt tình đến vậy, cảm động vô cùng, kiên nhẫn ký tặng và chụp
hình cùng họ.
Yến Hành thì từ
chối ký tên, nhưng vẫn giữ nụ cười thân thiện, chụp ảnh cùng fan một cách nho
nhã.
Trợ lý và thư ký
sợ fan hiểu lầm, nên đã nhẹ nhàng giải thích rằng Yến tổng khá đặc biệt, bình
thường chỉ ký tên trên hợp đồng thương mại.
Fan cũng không
phải kẻ ngốc, đều rất thông cảm, ai nấy đều vui vẻ.
Phải mất một lúc
lâu họ mới tách ra được khỏi đám đông. Lúc này, La Cẩm đã đứng đến mỏi cả chân,
vừa định tiến lên đón người thì tài xế đã lái xe đến.
Cô ta chỉ có thể
trơ mắt nhìn bốn người lên xe rời đi.
Thực ra, ngay lúc
lên xe, Yến Hành đã trông thấy cô ta. Nhưng anh làm như không thấy gì cả.
Giờ sắp về đến
nhà rồi, anh chỉ muốn tận hưởng con gái thật tốt trước, rồi mới đi xử lý những
chuyện khác.
Anh đều đã nghẹn
tới phát điên rồi, nếu không địt con gái một chút, chỉ sợ con cặc nổ tung mất.
Về đến nhà, thư
ký và trợ lý rời đi, chú Lưu quản gia và cô giúp việc Vương Thẩm ra đón.
"Yến tổng,
đại tiểu thư, cuối cùng hai người cũng về rồi." Chú Lưu đưa tay nhận lấy hành
lý.
Yến Phi Vãn bước
xuống xe, phát hiện nơi này không phải căn nhà trước kia mà là một căn nhà mới.
Dường như nhìn ra
được sự nghi hoặc của cô, Yến Hành giải thích: "Đây là căn nhà cha đã mua
cho con từ trước. Vãn Vãn không ngại việc cha cũng ở đây chứ?"
Yến Phi Vãn:
"..."
Cô kinh ngạc
không thôi.
Cô chỉ biết sau
khi bất hòa với người nhà, cha đã mua nhà cho mình, nhưng không ngờ đó lại là
một căn biệt thự độc lập lớn như thế này...
"Cha, cha
đang nói gì vậy? Sau này cha phải ở cùng con rồi! Nếu cha không ở với con, con
sẽ giận đấy!"
"Đừng
lo, cha sẽ sống cùng con cả đời." Yến Hành nói, trong mắt hiện lên dục
vọng không thể kiềm chế.
May
mà chú Lưu và cô Vương không suy nghĩ nhiều. Trong lòng họ, Yến Hành đã ly hôn,
con gái được phân cho anh, vậy thì hai cha con sống cùng nhau cũng là lẽ đương
nhiên. Dù sao, sau này Yến Phi Vãn cũng sẽ phụng dưỡng Yến Hành. "Cô chủ
thật là hiếu thảo." Chú Lưu khen ngợi.
"Nó
quả thực rất hiếu thảo." Yến Hành ám chỉ.
Yến
Phi Vãn không nói gì, nhưng lồn nhỏ của cô đã ngứa lắm rồi. Cô muốn được cha
mình chịch ngay lập tức.
Thế
nhưng……
Vừa bước vào cửa
biệt thự, điện thoại số riêng của Yến Hành đột nhiên đổ chuông.
Anh lấy ra xem,
là La Cẩm gọi đến.
Ban đầu, anh
không muốn nghe máy, nhưng nghĩ đến chuyện kết quả chương trình bị lộ trước và
lời dặn dò của đạo diễn, anh đành bất đắc dĩ bắt máy.
"Anh Hành,
em đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn để đón gió tẩy trần cho anh, anh qua đây
đi?"
"Anh hơi
mệt, không làm phiền em nữa." Yến Hành đi thẳng vào vấn đề, "Đúng
rồi, La Cẩm, làm sao em biết được kết quả cuối cùng của chương trình?"
La Cẩm khựng lại,
lập tức nhớ đến tin nhắn chúc mừng mình đã gửi đi, mà anh thì lại không trả
lời!
Trong lòng cô lập
tức dâng lên nỗi chua xót.
"La
Cẩm?" Đợi mãi không thấy đối phương lên tiếng, Yến Hành nhắc lại, "Em
biết kết quả cuối cùng từ đâu?"
"À, là nhân
viên chương trình nói cho em biết." Cô tuyệt đối không dám nhắc đến chuyện
camera theo dõi.
"La Cẩm, anh
không quan tâm là ai nói cho em biết, nhưng kết quả này không thể tiết lộ
trước, nếu không em có thể sẽ bị kiện đấy. Em cũng từng đến chương trình, đã ký
thỏa thuận rồi còn gì."
Với sự tinh tường
của Yến Hành, chỉ cần nghe giọng điệu của La Cẩm cũng có thể xác định rằng cô
ta hoàn toàn không hay biết về mối quan hệ giữa anh và con gái.
Nhưng vì đạo diễn
vẫn chưa cho anh một câu trả lời chắc chắn, nên anh vẫn lo lắng, không biết
liệu có nhân viên nào khác biết chuyện hay không.
"Em biết
rồi, anh Hành. Vậy em qua thăm anh nhé? Tiện thể làm ít đồ bổ cho anh." La
Cẩm lại nói.
Mãi đến hôm qua
cô mới biết Yến Hành không còn sống ở chỗ cũ nữa, cả căn nhà đều đã được dọn
sạch, còn nơi ở hiện tại của anh thì cô hoàn toàn không biết. Nếu không, cô đã
tìm đến từ lâu rồi.
"Không cần
đâu, anh hơi mệt, cần nghỉ ngơi. Vậy nhé." Yến Hành nói xong, không đợi cô
đáp lời đã cúp máy luôn.
Lời sắp thốt ra
bị chặn lại, nước mắt La Cẩm cứ thế tuôn rơi từng giọt lớn.
"Yến Hành!
Sao anh có thể tuyệt tình với em như vậy!"
Cô ta giận dữ ném
điện thoại lên băng ghế sau xe, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị phụ bạc.
"Vì anh, em
đến cả con của mình cũng không thể có, vậy mà anh không thể dành cho em dù chỉ
một ánh nhìn sao?"
"Nếu anh đã
vô tình, thì đừng trách em bất nghĩa!"
Cô ta nghiến
răng, nhặt lại điện thoại, mở album ảnh.
Bên trong đầy ắp
ảnh khỏa thân của Yến Hành.
Hơn chục bức cận
cảnh đặc tả cặc của anh, phủ kín cả màn hình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét