Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

8. Sau khi HE với vợ

 

Biên tập: Meo687

008.  Tình cờ gặp được cô gái trẻ giống vợ mình hồi trẻ ở quán bar để hẹn chịch

 

 

Sau khi xuống máy bay, hai người đi thẳng đến nhà nghỉ đã đặt trước.

Nhà nghỉ trồng đầy hoa tươi, đa số là hoa hồng dây leo trên tường. Lăng Thư đã chọn trên mạng rất lâu mới quyết định chọn nơi này.

Ban đầu Thích Xuyên muốn ở khách sạn nhìn ra hồ, nhưng Lăng Thư cảm thấy khách sạn lúc nào cũng có thể ở, còn nhà nghỉ mới có thể trải nghiệm phong tục dân gian địa phương hơn.

Thích Xuyên đương nhiên sẽ không từ chối.

Vì đến nơi đã là buổi tối, hai người cũng không ra ngoài nữa, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản đã đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai người đã dậy.

"Tiểu Thư, anh đã tìm hiểu trên mạng rồi," Thích Xuyên cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại chạm chạm vẽ vẽ trên đó, "Chỗ chúng ta đang ở bây giờ, nơi tốt nhất có thể đi chơi là hồ Giai Mộc."

"Được thôi, sao cũng được, em đều nghe anh sắp xếp hết, em chỉ cần chơi thôi ~"

Lăng Thư đang thay quần áo, thực ra cô không mấy chú trọng ăn mặc, chỉ cần trông sạch sẽ gọn gàng là được.

Thực tế cô cũng không cần phải trang điểm nhiều, làn da trắng bẩm sinh khiến cô mặc bất kỳ màu quần áo nào cũng đẹp.

Hai người thuê một chiếc xe điện từ chủ nhà nghỉ. Vì tia UV quá mạnh, hai người mặc quần dài áo dài tay bắt đầu chuyến đi du lịch quanh hồ.

Cảnh quan nơi đây quả thực rất đẹp, mây rất thấp, in hình xuống mặt hồ, khiến người ta không phân biệt được ranh giới giữa bầu trời và mặt nước.

Hai người đạp xe đến một đình giữa hồ cách bờ hồ không xa, Lăng Thư có chút khát nước, Thích Xuyên bèn bảo cô nghỉ ngơi ở đây một lát, anh đi mua nước.

Trên mặt hồ thỉnh thoảng thổi tới một cơn gió, Lăng Thư tháo mũ và kính râm xuống.

Khuôn mặt thanh tú lộ ra trong không khí, đôi môi hồng mềm mại, và vết đỏ trên cổ mang theo một vẻ đẹp dịu dàng.

Thích Xuyên không ở bên cạnh, Lăng Thư luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mang theo một khí chất người lạ chớ đến gần.

"Này, quý cô." Một người đàn ông tiến về phía Lăng Thư.

Lăng Thư ngẩng mắt nhìn qua, là một người không quen biết, dáng người khá cao, trông cũng được, nhưng không đẹp trai bằng Thích Xuyên.

"Có chuyện gì?"

Không để ý đến giọng điệu lạnh nhạt của Lăng Thư, người đàn ông mỉm cười lịch sự đứng cách cô một mét, đưa tay ra: "Cái này tôi vừa nhặt được, hình như là của hai người làm rơi lúc đạp xe qua."

Trên tay anh là một chiếc vòng bạc, là của bà ngoại Thích Xuyên tặng cho Lăng Thư trước khi mất. Gia đình mẹ của Thích Xuyên trước đây không giàu có, chỉ sau khi kết hôn với bố anh thì cuộc sống mới khá lên.

Chiếc vòng bạc này là bạc 925 được bà ngoại Thích Xuyên mua khi còn trẻ do bị lừa, nhưng bà đã cất giữ rất lâu, cuối cùng tặng lại cho Lăng Thư.

Sau một thoáng sững sờ, Lăng Thư đứng dậy, sắc mặt bỗng trở nên tươi tắn hơn nhiều, kèm theo chút áy náy.

"Cảm ơn anh, cái này đúng là của tôi làm rơi, thực sự rất cảm ơn anh."

Người đàn ông cười lắc đầu, trả lại chiếc vòng tay cho Lăng Thư.

"Có thể thêm thông tin liên lạc không?" Lăng Thư lấy mã QR WeChat ra, chủ động hỏi: "Thứ này rất quan trọng với tôi, tôi hy vọng có thể đền đáp anh, chuyển khoản hoặc anh muốn thứ gì khác cũng được."

Người đàn ông tự nhiên quét WeChat của cô, cười nói: "Không cần đền đáp, nhưng nếu tôi có thể nhận được một cái ôm thì tốt quá, nghe nói làm việc tốt mà được ôm sẽ được tích công đức đó."

Lăng Thư không kìm được bật cười, người vừa rồi còn tỏ vẻ lạnh nhạt, lúc này như một quả chín mọng, tỏa ra hương thơm quyến rũ, đợi người hái.

Người đàn ông dang rộng vòng tay, Lăng Thư nhướng mày, ôm lấy anh.

Lăng Thư hai tay lỏng lẻo vòng qua eo anh, người đàn ông cũng không hề chạm vào cơ thể cô, chỉ là một cái ôm đơn giản, thân thiện.

"Các người đang làm gì vậy!"

Giọng Thích Xuyên vang lên phía sau, trên tay anh còn xách một túi đồ đủ loại nước uống.

Nghe thấy tiếng, Lăng Thư cười rời khỏi người đàn ông, lấy chiếc vòng bạc trên tay ra, chuẩn bị giải thích cho anh.

Nhưng Thích Xuyên hoàn toàn không có tâm trạng để nghe, anh tiện tay đặt đồ uống xuống đất, vẻ mặt âm u bước lên hai bước, đấm một cú vào mặt người đàn ông.

"A Xuyên! Anh làm gì vậy!"

Lăng Thư lập tức tiến lên kéo cánh tay anh, Thích Xuyên vốn định hất ra. Nhưng lại sợ mình dùng sức quá mạnh, Lăng Thư sẽ ngã, anh cố nhịn xuống đi cùng cô sang một bên, mới hất tay cô ra, mặt mày đầy vẻ khó chịu.

Người đàn ông bị đánh nhìn hai người họ, không đánh trả Thích Xuyên, ngược lại vẫy vẫy điện thoại về phía Lăng Thư, ý chỉ muốn liên lạc qua WeChat.

Sau khi người đàn ông đi rồi, Lăng Thư kiên nhẫn kéo ống tay áo Thích Xuyên: "Anh ấy vừa nhặt được đồ của em, em chỉ cảm ơn anh ấy thôi."

"Cảm ơn cái gì? Cảm ơn cần hai người ôm nhau à?"

Thích Xuyên càng nghĩ càng tức giận, dùng sức giật lại ống tay áo của mình.

"Đông!"

Tiếng nước rơi nhỏ vang lên, là chiếc vòng bạc mà Lăng Thư đang cầm trong tay, vốn định đưa cho anh xem.

Lăng Thư lập tức lo lắng, cúi người trên lan can cầu tìm kiếm dấu vết của chiếc vòng. May mà nước ở đây không sâu, cô với tay là có thể chạm tới chiếc vòng bạc.

"Thích Xuyên, anh quá đáng quá đó!"

Lăng Thư thực sự tức giận rồi, bà ngoại Thích Xuyên là người đầu tiên đồng ý cho hai người họ ở bên nhau, cũng là người lớn tuổi đối xử tốt với cô nhất.

Nếu chiếc vòng bạc bị mất, cô thực sự không còn mặt mũi nào để đi cúng bái bà nữa.

Trong lòng Thích Xuyên có chút hoảng sợ, anh sợ Lăng Thư tức giận không thèm để ý đến mình, nhưng lại thực sự không nuốt trôi được thái độ của người đàn ông kia, nhất thời không nói gì.

Lăng Thư trừng mắt nhìn anh một cái đầy khó chịu, thấy chìa khóa xe điện chưa rút, bèn phóng vút một mạch về nhà nghỉ.

Dù sao thì cái đình giữa hồ cách nhà nghỉ cũng chưa đầy hai cây số, tự đi bộ về đi! Đồ đàn ông chó chết.

Thích Xuyên bị bỏ lại, bực bội đá mạnh vào túi đồ uống, rồi lại nghĩ đến Lăng Thư nói khát nước mà chưa được uống, đành phải xách đồ uống lên, tự mình đi bộ về.

Khoảng cách này nói xa không xa, nói gần cũng không gần.

Thích Xuyên đi bộ hơn mười phút, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở quán bar ven đường.

Là người đàn ông vừa nãy sao?

Anh còn đang ôm một cô gái nhỏ trong lòng, vừa uống rượu vừa trò chuyện với bạn bè.

Thích Xuyên như bị ma xui quỷ ám bước vào quán bar nhạc này.

Những quán bar mở cửa vào ban ngày thường không có nhiều dịch vụ kỳ lạ, hầu hết mọi người đều tụm năm tụm ba uống rượu trò chuyện.

Thích Xuyên tùy tiện tìm một góc ngồi, tên rượu ở đây rất kỳ lạ, cũng không biết độ cồn, anh bèn tùy tiện gọi hai loại.

Rượu đến cổ họng mới biết là rượu mạnh, vị trái cây lẫn với vị rượu tràn ngập khoang miệng anh.

Thích Xuyên vốn không muốn uống nhiều, nhưng càng uống anh càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đã có lúc anh cũng là thái tử gia nhà họ Thích, sao hôm nay lại bị người ta bỏ lại bên ngoài, chỉ có thể cuốc bộ về chứ.

Anh tay phải cầm ly rượu, tay trái vẫn nắm chặt túi đồ uống không buông.

"Hết chỗ rồi, anh có phiền nếu ngồi ghép không?"

Có người ngồi xuống cạnh anh, một mùi hương xộc tới, rất tươi mát, như mùi sữa tắm bạc hà đơn giản.

Lúc này Thích Xuyên đã ngấm hơi say, anh ngẩng đầu nhìn lên, là một cô gái trẻ khuôn mặt lạnh lùng, mặc váy trắng.

Anh có chút ngẩn người, cô gái này trông thật giống Lăng Thư thời đại học.

Khi đó Lăng Thư cũng vậy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, lông mày như núi xa, đôi mắt đen láy trong trẻo lạnh lùng, như không ai có thể lọt vào mắt cô ấy.

"Tiên sinh? Có thể ngồi ghép không ạ?"

Cô gái thấy Thích Xuyên cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói gì, tưởng anh không nghe thấy.

Thích Xuyên không trả lời lời cô, ngược lại hỏi: "Em tên gì?"

Cô gái nhướng mày, trên mặt không có biểu cảm nào khác: "Liên quan gì đến anh."

Thích Xuyên cảm thấy mình chắc chắn đã uống quá nhiều, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy Lăng Thư mười chín tuổi, đang nói chuyện với anh chứ?

Anh không kìm được đưa tay ra véo nhẹ má cô gái.

Cô gái đảo mắt, đột nhiên ghé sát Thích Xuyên, dùng một ngón tay nhấc cằm anh lên.

"Tiên sinh, muốn hẹn chịch à? Anh mang đủ tiền không?"

Thích Xuyên đã không còn nhìn rõ người trước mắt là ai, anh chỉ biết Lăng Thư mười chín tuổi đang ôm mặt anh, hỏi anh có tiền không.

Anh vội vàng mở ví WeChat ra: "Bé cưng, anh chỉ còn chừng này tiền lẻ thôi, số còn lại mai anh sẽ ra ngân hàng rút cho em."

Cô gái nhìn những con số không phía sau số tiền lẻ, hơi thở nghẹn lại, một tay kéo cổ áo Thích Xuyên lên.

"Đủ rồi, đi theo em."

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.