Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

16. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687

Chương 16:  Em cứ ngủ của em... Anh làm của anh...

 

Hình Đống đang chuẩn bị cởi quần áo, tay khựng lại, "Muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ à?"

Thẩm Thanh Âm liếc xéo người đàn ông, "Nếu em ngủ rồi thì bây giờ anh đến tìm ai?"

"Hừ... Tính khí không nhỏ."

"Trên lầu trong phòng ngủ của em có bồn tắm, ngâm mình trong nước nóng đi, em đi nấu chút trà gừng cho anh."

Nhiệt độ trong núi thấp, lại còn bị dính mưa, vào mùa này dù là cơ thể bằng sắt cũng sẽ bị lạnh nhiễm hàn.

Hình Đống không ngờ Thẩm Thanh Âm lại chu đáo đến vậy, nhưng nghĩ đến việc cô ấy có thể kiên nhẫn một cách đặc biệt với người lạ trước đây, anh bèn ngoan ngoãn lên lầu.

Đợi Thẩm Thanh Âm nấu xong trà gừng lên lầu, Hình Đống vừa lúc quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm.

Nửa thân trên ướt sũng nhỏ nước, cơ bụng do tập luyện quanh năm vẫn giữ nguyên, tấm lưng đầy vết sẹo, có vết như sẹo dao, có vết như dấu vết của đạn.

Hình Đống liếc nhìn lưng mình, lên tiếng: "Sao? Sợ à?"

Đi lính mười mấy năm, trên người sao có thể không có vết thương nào. Anh vẫn còn nhớ khi Từ Mai nhìn thấy những vết sẹo này trên người anh, cái ánh mắt kinh hãi và ghê tởm đó.

Thẩm Thanh Âm khẽ lắc đầu, "Không có, uống trà gừng nóng đi."

Hình Đống nhận lấy bát, uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Thanh Âm lại lấy khăn từ phòng tắm ra, cẩn thân lau người cho người đàn ông, "Lau khô rồi hẵng ngủ, nhiệt độ trong núi thấp, độ ẩm cao, dễ bị cảm."

"Thương ông đây đến vậy sao?"

Hình Đống chưa bao giờ phủ nhận một điều, đó là khi ở bên người phụ nữ này luôn có một cảm giác thuộc về không thể diễn tả thành lời.

Sau khi vật lộn xong, đã gần năm giờ, trời sắp sáng rồi.

Hình Đống vốn đã bận rộn cả đêm, hiếm hoi cảm thấy chút mệt mỏi.

Hình Đống dùng tay to lớn ôm Thẩm Thanh Âm, khẽ nói: "Ngủ trước đi... Ông đây dậy rồi sẽ giao lương thực."

Thẩm Thanh Âm gối đầu lên vòm ngực người đàn ông, khẽ đáp một tiếng.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, những hạt mưa mang theo cơn gió mạnh, rơi lộp bộp đập vào cửa sổ, tấu lên bản giao hưởng riêng của thiên nhiên.

Trong phòng ngủ, người đàn ông ôm người con gái ngủ rất say.

Ngày hôm sau, Hình Đống vừa mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng quyến rũ của người phụ nữ khoả thân, còn tay phải thì tê cứng không chịu nổi.

Thẩm Thanh Âm nằm trong lòng vẫn ngủ say, Hình Đống rút tay ra vẫy vẫy, cô gái trong lòng vẫn tiếp tục cọ vào người anh.

Mưa bên ngoài vẫn đang rơi, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Hình Đống nhìn khuôn mặt nghiêng đang ngủ say của người con gái trong lòng, lồng ngực vô cớ rung động.

Tuy ngày trước anh từng có phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có cảnh tượng như thế này. Ngay cả sau khi kết hôn, Từ Mai cũng sẽ không cuộn tròn trong lòng anh ngủ như vậy...

Khi hai người trai gái trưởng thành, trần truồng chỉ nằm bên cạnh chìm vào giấc ngủ mà không làm gì cả, có rất nhiều thứ đang âm thầm thay đổi.

"Thẩm Thanh Âm!!! Mở cửa cho lão nương!!!"

Tiếng phụ nữ đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hình Đống, người phụ nữ bị đánh thức ôm tai lại rúc sâu hơn vào lòng Hình Đống.

Tiếng phụ nữ bên ngoài vẫn không ngừng lại.

Hình Đống đưa tay vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ, khẽ an ủi: "Em ngủ đi... Anh đi mở cửa..."

Có lẽ là nghe thấy lời của Hình Đống, Thẩm Thanh Âm gật đầu buông Hình Đống ra.

Tiêu Vũ che ô, đứng ở cửa kéo giọng gọi, đến khi nhìn thấy Hình Đống cởi trần nửa trên đến mở cửa cho cô, cô nàng đơ người ra đến mức nghẹn lời, "Anh... Anh... Rể!?"

Hình Đống mở cửa cho cô ấy, không đáp lại cách xưng hô của cô gái.

Tiêu Vũ đánh giá người đàn ông trước mặt, hỏi: "Chị em đâu?"

"Sáng ngủ muộn, vẫn còn đang ngủ..."

Tiêu Vũ vẻ mặt hiểu rõ, "Ồ... Em hiểu, em hiểu... "

Hình Đống liếc nhìn cô gái không còn ồn ào trước mặt, "Em lên lầu nhẹ nhàng thôi..."

Tiêu Vũ vội vàng gật đầu lia lịa, "Em biết, em biết... Yên tâm, em sẽ không làm phiền hai người đâu... Hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi..."

Hình Đống, "..."

Về phòng, Thẩm Thanh Âm vẫn ngủ rất ngon, sáng sớm dục vọng của đàn ông đặc biệt mãnh liệt, đặc biệt là bên cạnh còn có một người phụ nữ yêu kiều và xinh đẹp.

Hình Đống chui vào chăn, hai tay từ từ xoa nắn bầu vú của cô gái nhỏ.

Thẩm Thanh Âm bị anh nhào nặn khẽ rên rỉ thành tiếng, "Ưm... Đừng làm loạn... Em buồn ngủ..."

Hình Đống cúi đầu ngậm lấy núm vú hoa hồng hào vào miệng, "Em cứ ngủ của em... Anh cứ làm của anh..."

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.