Biên tập: Meo687
Chương 25: Anh tham ô sao?
Nụ hôn này
khác hẳn những nụ hôn trước đây vốn đong đầy dục vọng, mang theo một sự trút cơn
bất mãn, mãi cho đến khi khóe miệng cả hai đều rớm máu.
"Trưa
nay tôi đến tiệm hoa."
"Ừm."
Mối quan hệ
giữa người với người đôi khi chỉ như vậy, có những lời nói không cần phải nói
rõ, chỉ cần cả hai cùng xuống nước.
Cuộc chiến
tranh lạnh vô hình kéo dài suốt nửa tháng giữa hai người dường như đã biến mất.
Không khí
mùa đông ngày càng đậm đặc, sau lập đông thời tiết lạnh dần từng ngày.
Ngày nào Lưu
Dĩnh cũng mặc áo bông dày cộp mà vẫn thấy lạnh, hoa cỏ trong tiệm khỏi phải
nói, bật điều hòa sưởi ấm hết công suất.
"Chị
ơi, mùa đông năm nay lạnh quá... Dự báo thời tiết nói hai ngày nữa còn có tuyết
rơi..."
Nhiệt độ ở
vùng núi vốn đã thấp, những năm trước thành phố Lâm Giang cũng không phải là
chưa từng có tuyết rơi. Tuyết lớn phong tỏa núi cũng là chuyện thường xuyên xảy
ra.
Như nhớ ra
điều gì đó, Lưu Dĩnh nói: "Chị ơi, chỗ chị ở xa quá, nếu tuyết lớn đường
núi khó đi... Xảy ra chuyện thì sao?"
Thẩm Thanh
Âm nghĩ nghĩ, mùa hè ở núi đúng là rất tốt, chỉ là mùa đông có hơi phiền phức một
chút.
"Để em
nhờ bạn xem có căn nhà nào trong thành phố không nhé..."
Dường như Lưu
Dĩnh đang chờ đợi câu nói này của Thẩm Thanh Âm, vội vàng nói: "Chị ơi,
còn tìm bạn bè gì nữa... Cứ hỏi thẳng đội trưởng Hình đi ạ!"
"Không
được, anh ấy vừa chuyển việc nên rất bận rộn..."
Kể từ lần
say rượu đó, mỗi trưa Hình Đống đều đến tiệm hoa ăn cơm.
Đôi khi cũng
nghỉ ngơi ở trên lầu, lâu dần, các chủ tiệm xung quanh đều biết cô chủ tiệm hoa
này có mối quan hệ không tầm thường với người trong cục công an.
Những kẻ du
côn thường xuyên lảng vảng xung quanh cũng không dám đánh chủ ý vào cô chủ tiệm
hoa.
Có sự ra vào
của Hình Đống, cô cũng tiết kiệm được không ít rắc rối.
Trưa nay
Hình Đống đến, Lưu Dĩnh nhân lúc Thẩm Thanh Âm không chú ý đã nhanh chóng xì
xào vài câu về dáng người của người đàn ông.
Phòng hoa tầng
hai trở thành nhà hàng tạm thời.
Thẩm Thanh
Âm múc một bát canh, đưa cho người đàn ông, "Ngoài trời có tuyết rơi à?"
Hình Đống nếm
thử một ngụm canh, trong canh đặc có lẫn một mùi thuốc bắc khó tả, "Có
chút tuyết bay lất phất."
Thẩm Thanh
Âm tìm một cái khăn, lau những giọt nước bốc hơi nóng trên người đàn ông,
"Lát nữa đi sấy tóc đi, lúc về nhớ cầm ô."
Hình Đống uống
xong canh, đưa tay kéo người phụ nữ ngồi lên đùi, "Ông đây không yếu ớt đến
vậy, mà em, nghe Tiểu Dĩnh nói em muốn tìm nhà trong thành phố hả?"
"Mùa
đông trên núi lạnh, đường xá đóng băng khó đi, nên muốn tìm thử trong thành phố
xem có chỗ nào phù hợp không..."
"Trong
thành phố muốn tìm một căn biệt thự có kiểu dáng như cái cũ của em thì không có
đâu, nhưng phía đông thành phố bạn tôi có một căn nhà vườn bỏ trống, nếu em muốn
thì tìm thời gian qua xem thử... "
"Nhà vườn
kiểu Trung Quốc?" Thẩm Thanh Âm nhìn Hình Đống, "Bạn anh?"
"Ừm,
bên chỗ em ở quá hẻo lánh, tối muộn em gái em ra vào cũng không tiện lắm... Nên
tôi nghĩ hay là trực tiếp sống trong thành phố..." Hình Đống nói rất có lý
lẽ, không hề lộ ra chút tâm tư nhỏ bé nào của mình, "Còn về giá cả thì
không cần lo, tôi sẽ thương lượng..."
Thẩm Thanh
Âm kéo cổ áo sơ mi của Hình Đống, khẽ hỏi: "Đội trưởng Hình, anh tham ô nhận
hối lộ sao?"
Hình Đống ôm
người phụ nữ đè lên ghế sofa vải, "Ông đây muốn tham ô cũng chẳng có gì mà
tham! Nhận hối lộ thì có đó, nhưng nhận là hối lộ tình dục của một con đĩ dâm
đãng nhỏ bé nào đó..."
Thẩm Thanh
Âm nhìn kỹ người đàn ông, "Thật sự không có sao?"
"Hối lộ
tình dục thì ông đã nhận rồi..." Nói rồi, anh bèn vén váy của người phụ nữ
lên, giọng khàn khàn nói: "Mấy ngày trời, ông uống canh của em nên tinh lực
vô cùng dồi dào..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét