Liều thuốc cho trái tim
Biên tập: Meo687
Chương 3: Ướt
nhanh, anh không thích?
Khác với trận
mưa dầm dề hôm qua, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Thẩm Thanh
Âm chuyển nhiều cây ưa nắng trong cửa hàng ra ngoài phơi nắng. Tới gần trưa, mặt
trời nắng gắt hơn một chút.
Cửa hàng hoa
nằm trên phố cách cục công an nơi Hình Đống làm việc khoảng chừng hai ba cây số.
Cách hai con
phố không xa là một trường trung học, các cửa hàng xung quanh tiệm hoa chủ yếu
bán văn phòng phẩm, sách giáo khoa. Ngoài ra còn có các quán cà phê nhỏ, tiệm
trà sữa.
Cửa hàng bán
hoa của Thẩm Thanh Âm nằm ở chính giữa, trông có vẻ hơi khác lạ. Hàng xóm láng
giềng xung quanh đến cửa hàng thăm dò, tham quan hết đợt này lại đến đợt khác.
Sau khi tiễn
đi không biết là đợt hàng xóm thứ mấy đến tiệm xem cái mới lạ.
Thẩm Thanh
Âm treo bảng tuyển dụng, cô thực sự không đối phó nổi với hàng xóm láng giềng.
Tuyển nhân
viên bán hàng, không phân biệt nam nữ, từ mười tám tuổi trở lên, có thể làm part
time, lương thỏa thuận.
Vừa treo
xong bảng tuyển dụng, phía sau vang lên một giọng nam trầm ấm: "Chưa khai
trương đã tuyển người rồi sao?"
Thẩm Thanh
Âm nghe tiếng, quay đầu lại đã thấy người đàn ông đứng sau lưng cô với vẻ mặt mệt
mỏi: "Đội trưởng Hình muốn mua hoa?"
Hình Đống
châm một điếu thuốc, đi thẳng vào tiệm: "Hôm qua không phải nói muốn mời
tôi ăn cơm sao? Sao, không tính nữa à?"
Thẩm Thanh
Âm còn tưởng người đàn ông không để tâm đến mấy lời hôm qua cô nói, không ngờ mới
sang ngày thứ hai đã tìm đến tận cửa.
Hình Đống
không biết suy nghĩ của Thẩm Thanh Âm, nhưng bản thân anh chưa bao giờ là người
cam chịu để người khác dắt mũi.
Thay vì khoanh
tay chịu trói ngồi suy nghĩ vẩn vơ, chi bằng chủ động xem đối phương đang giấu
thuốc gì trong hồ lô.
"Vậy đội
trưởng Hình có lẽ phải đợi một lát."
Hình Đống gật
đầu, ra hiệu rằng mình không vội.
Thẩm Thanh
Âm sau khi thu dọn đồ đạc xong, "Đội trưởng Hình muốn ăn gì?"
Hình Đống ngồi
trên ghế mây tùy ý nhả một vòng khói, "Gì cũng được, tôi không kén chọn."
"Vậy em
tự chọn nhé?"
"Tùy
cô."
Nghe vậy,
tay Thẩm Thanh Âm khựng lại một lúc, hỏi: "Không biết thời gian nghỉ trưa
của đội trưởng Hình là bao lâu?"
Nghe đến
đây, Hình Đống khẽ nhướng mày, nhìn Thẩm Thanh Âm cười như không cười, trả lời
lạc đề: "Cô Thẩm muốn tôi bao lâu?"
Nghe vậy khóe
môi Thẩm Thanh Âm khẽ cong lên: "Em muốn bao lâu, đội trưởng Hình có thể
theo ý em bấy lâu?" Văn hóa ngôn ngữ uyên thâm là như vậy, tất cả tùy thuộc
vào việc người trong cuộc hiểu hàm ý bên trong ra sao.
Hình Đống
nghe xong câu này, hai hàng lông mày vô thức giật nhẹ. Anh vốn tưởng đối phương
sẽ từ từ tiến từng bước, không ngờ lại thẳng thắn đến vậy.
"Thời
gian của tôi, phụ thuộc vào sự tiếp đón của cô Thẩm."
Thẩm Thanh
Âm không nói gì nữa, khóa cửa xong, đi về phía con hẻm nhỏ bên cạnh lái xe ra.
Hình Đống đứng
bên đường đợi người phụ nữ, khi xe chạy ra anh liếc nhìn logo xe, hạng cao cấp
xa hoa.
Lên xe, cả
hai đều không nói gì, Thẩm Thanh Âm lái xe.
Dọc đường
phong cảnh ngày càng vắng vẻ, Hình Đống khẽ nhíu mày, Thẩm Thanh Âm thấy vậy,
trêu chọc: "Đội trưởng Hình sợ em bán anh à?"
Hình Đống lại
bật cười: "Nơi hoang vu hẻo lánh, một nam một nữ, cô nghĩ nếu thật sự bán,
là tôi bán cô hay cô bán tôi?"
Thẩm Thanh
Âm nhìn cánh tay nâu sạm lộ ra ngoài của người đàn ông, bởi vì huấn luyện trong
quân đội suốt nhiều năm cho nên làn da anh khác với những cảnh sát thường xuyên
ngồi văn phòng màu vàng trắng. Trên người anh là một thân cơ bắp rắn chắc màu
nâu.
Chỉ cần người
đó ngồi đó không cần làm gì, khí thế sát phạt từ trên người toát ra cũng đủ khiến
người khác không dám tuỳ tiện chọc ghẹo.
Người đàn
ông như vậy, quả thực không mấy người phụ nữ dám tính toán.
Không ai nói
gì, sau một đoạn đường gập ghềnh, Thẩm Thanh Âm lái xe đến lưng chừng núi.
Một biệt thự
nhỏ ba tầng trơ trọi nằm ở lưng chừng núi, trong phạm vi hai cây số xung quanh
không có một nhà nào khác.
Hình Đống
còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Thanh Âm như đã đoán được anh định hỏi gì, liền
nói: "Em không quen lắm với việc xử lý mấy chuyện hàng xóm láng giềng, vừa
hay bạn em có căn phòng trống ở khu này, nên tạm thời ở đây."
"Con
gái một mình sống giữa núi rừng hoang vu, không sợ à?"
Hình Đống xuống
xe theo thói quen nhìn quanh một lượt, xung quanh bức tường bên ngoài biệt thự
có hàng rào điện, bốn góc, cổng chính đều lắp camera giám sát.
Camera giám
sát được nối mạng.
Ồ? Hình Đống
không quá băn khoăn về vấn đề này, "Bạn cô có vẻ thân thiết với cô nhỉ, một
căn biệt thự như vậy cũng có thể cho cô mượn."
Trong sân có
trồng vườn hoa không phân biệt được là hoa hồng hay hoa tường vi. Giữa sân còn
có một hồ nước ngắm cảnh, phong cách trang trí nhìn thế nào cũng không giống thẩm
mỹ kiến trúc của người Trung Quốc bản địa.
Thẩm Thanh
Âm, "Cũng được, chủ yếu là anh ta nợ tiền em."
"Phải
không?"
"Nếu đội
trưởng Hình không có yêu cầu gì về bữa trưa, vậy em sẽ tự chuẩn bị."
Nói xong, cô
chỉ vào điều khiển từ xa trên bàn trà, "Tivi cũng nối mạng rồi, cứ coi như
nhà mình, đừng khách sáo, gạt tàn ở dưới bàn trà."
Ha... Sự tiếp
đón của Thẩm Thanh Âm không thể nói là không chu đáo, Hình Đống ngồi trên ghế
sofa, phòng khách có ghế sofa chìm, ngay bên cạnh là phòng ăn.
Phòng bếp mở
phân nửa, anh ngồi trong phòng khách cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong bếp.
Hình Đống bật
tivi tiện tay tìm một bộ phim nước ngoài, quan sát Thẩm Thanh Âm đang bận rộn
trong bếp.
Mái tóc dài
hơi xoăn của người phụ nữ được buộc bằng dải lụa, để lộ góc nghiêng xinh đẹp. Chiếc
váy dài nhung vàng viền ren qua đầu gối hoàn hảo tôn lên thân hình chữ S của
cô.
Rõ ràng mới
hơn hai mươi tuổi, nhưng mọi cử chỉ của cô lại không giống một cô gái hai mươi
hai tuổi... mà giống một người phụ nữ hơn...
Sự yên tĩnh
dịu dàng trên người phụ nữ không phải do tính cách bẩm sinh, mà giống như sự lắng
đọng sau bao thăng trầm của cuộc đời.
Hứa Thiến
trong đội rõ ràng lớn hơn cô ấy một tuổi, nhưng so sánh khí chất của hai người,
rõ ràng Thẩm Thanh Âm trưởng thành hơn rất nhiều.
Không có sự
tươi trẻ, năng động của người cùng lứa, trên người toát ra vẻ dịu dàng, trầm
tĩnh, ngoan ngoãn, mềm mại. Ngược lại giống như chim hoàng yến được giới thượng
lưu yêu thích nuôi dưỡng.
Nghĩ đến
đây, Hình Đống khẽ nheo mắt, chim hoàng yến...
Thẩm Thanh
Âm không chú ý tới những suy nghĩ phức tạp trong lòng người đàn ông phía sau.
Không lâu
sau, ba món ăn một món canh đã ra lò, hai món mặn một món chay kèm với canh
rau.
Sườn xào
chua ngọt, thịt bò kho, rau diếp măng xào tỏi, canh nấm tùng nhung, đều là những
món ăn gia đình bình dị.
Hình Đống,
"Nhìn có vẻ ngon."
Thẩm Thanh
Âm múc một bát canh cho Hình Đống, "Ngon thì ăn nhiều vào."
Cả bữa ăn,
hai người đối diện nhau không nói lời nào.
Những điều
Hình Đống dự đoán đều không xảy ra, không có lời thăm dò, không có cố ý quyến
rũ nịnh nọt, cứ như một bữa ăn bình thường giữa những người bạn.
"Trái
cây tráng miệng giúp tiêu hóa tốt hơn." Thẩm Thanh Âm đặt trái cây lên bàn
trà, ngồi đối diện Hình Đống, "Bữa ăn này đội trưởng Hình hài lòng chứ?"
Hình Đống
xoa vầng trán căng tức, nhìn người phụ nữ trước mặt, gật đầu, "Tay nghề
không tệ."
Lời vừa dứt,
đôi nam nữ đang đi dạo bình thường trong công viên trên tivi bỗng nhiên ngã xuống
bãi cỏ công viên, ôm hôn nồng nhiệt. Chỉ một lát sau hai người đã trần trụi, tiếng
thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ liên tục truyền ra từ tivi.
Tiếng kêu phóng
đãng của người phụ nữ vang vọng giữa hai người, xen lẫn đủ câu nói tiếng Anh
thô tục. Thẩm Thanh Âm nhướng mày, "Khẩu vị của đội trưởng Hình... thật độc
đáo."
Trong màn
hình, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, bộ ngực trắng nõn nhấp nhô của cô nàng ít
nhất phải lớn hơn của cô gấp mười lần. Tư thế quỳ trên bãi cỏ khiến bầu vú trực
tiếp chạm đất.
Hình Đống
không hề biến sắc liếc nhìn màn hình, "So với loại này, tôi thích cơ thể của
cô hơn, trên tranh nhìn vừa trắng vừa mềm mại... Chắc chắn khi chạm vào, cảm
giác sẽ rất tuyệt."
Thẩm Thanh
Âm không ngờ Hình Đống lại thẳng thừng như vậy, cô buộc gọn mái tóc dài lại,
đôi mắt hạnh cười tủm tỉm nhìn Hình Đống, "Muốn biết cảm giác có tốt
không, đội trưởng Hình thử sờ một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Nói thẳng thừng
như vậy, đều là nam nữ trưởng thành, điều này có ý nghĩa gì không cần nói cũng
tự hiểu.
Hình Đống với
vẻ mặt không rõ ràng nghịch điếu thuốc chưa châm trên tay, im lặng một lúc, sau
đó đột ngột đặt điếu thuốc dưới mũi hít một hơi thật sâu.
Thẩm Thanh
Âm còn chưa kịp phản ứng, lúc hoàn hồn thì người đã bị người đàn ông đè trên ghế
sofa, mùi thuốc lá nồng nặc trên người đàn ông xộc thẳng vào mũi.
Hình Đống
nhìn người phụ nữ dưới thân không hề có chút kinh hãi nào, "Từ hôm qua đến
giờ đều cố tình quyến rũ ông đây à?"
Thẩm Thanh
Âm vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai anh, dịu
dàng nói: "Vậy đội trưởng Hình có bị quyến rũ không?"
Hình Đống đè
lên người Thẩm Thanh Âm, thân dưới ghì mạnh, vật nọ thẳng tắp chạm vào đùi Thẩm
Thanh Âm, "Cô nói xem?"
Có lẽ đã quá
lâu không giải tỏa, hoặc là giấc mộng xuân đêm qua quá quyến rũ, hoặc cũng có
thể là anh đang rất cần tìm một nơi thích hợp để giải tỏa.
Mà người phụ
nữ dưới thân này xuất hiện đúng lúc.
Anh chưa bao
giờ nghĩ mình là người tốt, cái gọi là lòng trung thành với hôn nhân chẳng qua
là vì chưa gặp được người khiến anh muốn vượt rào mà thôi.
Mắt Hình Đống
tối sầm lại, không hề che giấu dục vọng của mình. Bàn tay to lớn thô ráp lật
tung vạt váy trực tiếp vuốt ve thân thể người phụ nữ, da thịt trẻ trung mềm mại
ở dưới thân, còn chân thực hơn rất nhiều so với giấc mơ hư ảo.
"Ưm..."
Bàn tay Hình Đống chai sạn vì cầm súng quanh năm, khiến cơ thể Thẩm Thanh Âm
run lên từng hồi, không khỏi khẽ rên thành tiếng.
Thấy vậy,
tay Hình Đống lướt qua cửa hoa một lát, vén bỏ chướng ngại vật ở giữa, hành động
này kích thích Thẩm Thanh Âm không tự chủ được siết chặt hai chân.
Hình Đống
nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ dưới thân, trên tay cảm nhận được sự trơn
trượt, ngón tay vân vê, cười khẽ: "Đĩ dâm, ướt nhanh như vậy sao?"
Thẩm Thanh
Âm lườm Hình Đống đầy vẻ hờn dỗi, cô vốn không phải là cô gái nhỏ chưa trải sự
đời. Đã không biết bao lâu kể từ lần gần trước, lại bị Hình Đống kích thích tự
nhiên sẽ ướt nhanh hơn một chút.
"Ướt
nhanh như vậy anh không thích sao?"
Hình Đống,
"Ha, tôi rất thích."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét