Biên tập: Meo687
Chương 24: Anh
ấy biết chúng ta đã làm chuyện đó...
Thẩm Thanh
Âm, "Anh say rồi..."
"Hừ..."
Hình Đống cười lạnh một tiếng, "Chút rượu này là gì? Ngày xưa ông đây uống
gục cả một đại đội!"
Thẩm Thanh
Âm bất lực thở dài, thuận theo lời người đàn ông đáp lại: "Anh ấy biết..."
Lần này đến
lượt Hình Đống khựng lại, im lặng một lúc lâu, "Cô nói gì?"
"Tôi
nói, Phó Tước, anh ấy biết chúng ta đã làm chuyện đó ở đây, cũng biết chúng ta
đã làm chuyện đó trên giường... Còn biết chúng ta đã làm chuyện đó trong phòng
tắm, trên sàn nhà nữa... Câu trả lời này có làm anh hài lòng không?"
"Anh ta
đá cô rồi à?" Nói xong, Hình Đống đứng dậy, kéo kéo cổ áo.
Thẩm Thanh
Âm không có ý định tranh luận với người đang say về mối quan hệ giữa mình và Phó
Tước, đứng dậy nói: "Tự đi tắm đi, em đi nấu canh giải rượu..."
Hình Đống
nhìn bóng lưng người phụ nữ, véo véo hàng mày, anh cũng không hiểu tại sao mình
lại đến đây...
Chẳng lẽ chỉ
để hỏi câu hỏi vừa nãy? Nửa tháng nay không phải là anh không tìm người phụ nữ
khác, chỉ là mỗi lần tìm đều không kìm được lại đi so sánh với Thẩm Thanh Âm...
Đã từng nếm
qua bào ngư hải sâm quý hiếm, thì làm sao nuốt trôi được đồ ăn nhanh bình thường...
Hình Đống từ
phòng tắm bước ra, Thẩm Thanh Âm đưa một bộ đồ ngủ nam, thấy anh mặt mày sa sầm
hồi lâu không chịu nhận lấy.
"..."
Thẩm Thanh Âm, "Mới tinh, chưa ai mặc qua."
Cuối cùng
còn bổ sung một câu, "Mua theo kích cỡ của anh..."
Lúc này Hình
Đống mới nhận lấy bộ đồ ngủ, kích cỡ quả thực không lớn không nhỏ, vừa vặn...
"Nhớ uống
canh giải rượu đi, kẻo ngày mai nhức đầu..." Nói xong, Thẩm Thanh Âm bước
vào phòng tắm.
Cứ nghĩ tắm
được một nửa, người đàn ông sẽ đi vào, đợi mãi không thấy anh có động tác gì.
Mãi đến khi
cô ra ngoài, mới phát hiện bát canh trên tủ đầu giường đã trống rỗng, người đàn
ông nằm trên giường đã ngủ say rồi.
Thẩm Thanh
Âm, "..."
Tắt đèn, Thẩm
Thanh Âm vừa chạm vào giường, bàn tay to lớn của người đàn ông đã vươn tới kéo
cô vào lòng.
Nhưng cũng
chỉ có vậy, không còn bất kỳ động tác nào khác.
Thẩm Thanh
Âm, "..."
Sáng hôm
sau, Thẩm Thanh Âm dậy làm bữa sáng, lúc này Tiêu Vũ mới với vẻ mặt chán nản trở
về.
"Tối
qua đi ăn trộm à?"
Tiêu Vũ ngáp
một cái, "Không phải, ưng một người đàn ông, nhưng không làm được... Chậc,
tiếc quá..."
"..."
Cô không nên
hỏi thêm một câu thừa thãi, "Hứa Thiến đâu rồi?"
"Cô ấy
à? Tối qua chơi điên cuồng quá, bảo vệ quán bar đưa về khách sạn rồi... Em thấy
lúc cô nàng đi bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn, chắc ở khách sạn cũng sẽ là một trận
chiến lớn..."
Thẩm Thanh
Âm biết Hứa Thiến có ham muốn mạnh mẽ, nhưng cũng không ngờ lại không thoả mãn
đến mức này, "Thôi được rồi, em đi tắm rửa trước đi, lát nữa ăn cơm rồi ngủ..."
Tiêu Vũ xua
tay, "Thôi không, khó lắm mới có người chủ động tìm đến, em sẽ không làm
phiền thế giới riêng của hai người đâu..."
Nói xong, vỗ
vỗ cánh tay người đàn ông từ trên lầu đi xuống, "Trên đời này phụ nữ nhiều
như vậy, sao mắt anh lại mù thế hả?"
Thẩm Thanh
Âm liếc xéo Tiêu Vũ, người sau lủi thủi đi lên lầu.
Hình Đống mặt
mờ mịt đứng trước bàn bếp khoảng mười phút, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Thanh
Âm hầm canh, đổ vào bình giữ nhiệt đậy lại, nói với người đàn ông: "Uống rượu
nhiều hại dạ dày, canh này dưỡng dạ dày đó, trưa đến tiệm hoa uống... Hoặc anh
có thể mang thẳng đến cơ quan cũng được..."
Nói xong, cô
đặt bình giữ nhiệt lên bàn bếp.
Hình Đống một
tay kéo chặt cổ tay người phụ nữ, ép cô vào bàn bếp, cúi người hôn lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét