Biên tập: Meo687
Chương 100: Bé
ba mang thai để thượng vị...
Cảm xúc của
Thẩm Thanh Âm càng ngày càng bất ổn, Hình Đống lo lắng trực tiếp xin nghỉ một
tuần, đưa cô đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra thai sản, còn anh cũng làm kiểm tra
sức khoẻ tổng quát.
Trong phòng khám,
bác sĩ già nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, cầm báo cáo kiểm tra đẩy gọng
kính lão: "Anh bạn trẻ, các số liệu kiểm tra của cậu đều rất tốt, thậm chí
còn khỏe mạnh hơn những người đàn ông trung niên bình thường nhiều... Anh đến
đây để xem cái gì hả?"
Thân mình
Hình Đống cứng đơ, giọng nói hơi run rẩy: "Năm năm trước tôi bị thương phần
dưới, lúc đó bác sĩ nói... nói rằng tôi có thể có chút vấn đề về sinh sản... Nhưng
bây giờ vợ tôi có thai rồi, tôi sợ... sợ đứa bé sẽ không khoẻ..."
Bác sĩ trung
niên nghe vậy, xem đi xem lại báo cáo kiểm tra trong tay: "Nhưng kết quả
xét nghiệm tinh dịch, siêu âm túi tinh của cậu đều không có vấn đề gì mà... Lúc
trước, cậu khám bệnh ở bệnh viện nào vậy? Đây không phải là chẩn đoán sai hay
sao, hại người à!?"
Nghe vậy, trong
lòng ngực Hình Đống chấn động. Năm đó sau khi anh bị thương, mấy anh em trong
quân đội không ít lần giúp anh liên hệ bệnh viện điều trị, khám qua không ít bác
sĩ nổi danh. Ai nấy đều nói bệnh của anh không chữa được.
Anh ngỡ rằng
xác suất Thẩm Thanh Âm có thể mang thai chỉ là một phần tỷ, nhưng bây giờ...
Hình Đống nhất thời không nói nên lời.
Bác sĩ già lắc
đầu nói: "Bác sĩ thời nay thật sự... hại người không nhẹ! Không còn y đức gì
nữa sao!?"
Lúc này Hình
Đống mới chợt hoàn hồn, trong lòng vẫn còn chút lo lắng: "Nếu tôi không có
vấn đề, vậy con tôi..."
"Nếu
anh thật sự không yên tâm, thì đi làm xét nghiệm gen di truyền, bảo vợ anh cũng
đi làm một cái..."
Hình Đống gật
đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
"Còn trẻ...
đừng tạo áp lực cho bản thân quá..."
Vệ Thanh vẫn
luôn đợi bên ngoài, thấy anh đi ra vội vàng hỏi: "Bác sĩ nói sao?"
Hình Đống sờ
sờ điếu thuốc trong túi, cố nhịn cơn thèm thuốc, thở dài: "Nói đều tốt..."
"Vậy
thì được, đỡ cho anh ngày nào cũng nơm nớp lo sợ ăn ngủ không yên..." Vệ
Thanh nhìn người đàn ông, kể từ khi Thẩm Thanh Âm mang thai, cả người anh trở
nên tiều tụy đi nhiều, thở dài: "Bây giờ có thể ngủ một giấc ngon lành rồi
chứ!?"
Hình Đống lắc
đầu: "Thanh Âm đâu?"
"Em gái
cô nàng đang ở cùng, đã làm xong thủ tục nhập viện rồi... Anh thật sự định để
cô ấy dưỡng thai ở đây sao?"
Hình Đống:
"Bên Lâm Giang quá hỗn loạn... đợi một thời gian nữa rồi đón cô ấy về."
Trong phòng
bệnh, Tiêu Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Thẩm Thanh Âm vì ốm nghén
quá nặng đã gầy rộp đi một vòng: "Chị nói xem... cần gì phải gấp gáp như vậy?
Không phải còn mấy năm nữa à? Cứ sống thêm vài năm thế giới hai người không tốt
hơn sao!?"
Khuôn mặt Thẩm
Thanh Âm tràn đầy vẻ mệt mỏi: "Sớm muộn gì cũng có ngày này..."
Trong chuyện
tình dục, Hình Đống chưa bao giờ biết tiết chế, chuyện có con cũng chỉ là sớm
muộn. Bây giờ vừa đúng lúc cô còn thời gian, có thể ở bên cạnh cùng con lớn
lên.
Tiêu Vũ khóe
miệng giật giật: "Vậy bây giờ thì sao? Định làm thế nào? Ép anh ta ly hôn
à?"
Thẩm Thanh
Âm mỉm cười: "Chứ còn sao nữa?"
Nếu không
thì khoảng thời gian gần đây cô làm trò như vậy để làm gì?
Tiêu Vũ:
"..."
"Cũng
chỉ có anh ta mới chịu đựng được chị."
Đang nói
chuyện, Hình Đống bước vào cửa, nhìn Thẩm Thanh Âm ngày càng tiều tụy, trong
lòng cảm thấy không yên: "Em muốn ăn gì không? Anh đi làm cho..."
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Em muốn anh ở bên em thôi..."
"Anh
đang nghỉ phép, mấy ngày nay sẽ luôn ở bên em... Ngoan đi..." Hình Đống lần
này đã chuẩn bị đầy đủ: "Khí hậu ở đây tốt hơn Lâm Giang, chúng ta dưỡng
thai ở đây nhé?"
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm cau mày: "Hình Đống, anh muốn đuổi em đi sao?"
Hình Đống cứng
họng: "Anh không có..."
Thẩm Thanh
Âm không chịu, "Sợ em ảnh hưởng đến anh sao? Sao vậy? Em còn chưa thành bà
cô xấu xí mà anh đã chê em rồi à?"
Tiêu Vũ:
"..."
Trước đây
khi Thẩm Thanh Âm giận dỗi tùy hứng, Hình Đống thường quen thói đè cô xuống giường
để 'giáo dục'. Nhưng bây giờ cô gái nhỏ đã là một cục cưng dễ vỡ, không thể mắng,
không thể chửi, không thể giày vò... khiến anh sống dở chết dở, già đi mấy tuổi.
Vệ Thanh đứng
bên cạnh đồng cảm vỗ vai anh: "Anh Đống, bác sĩ nói, phụ nữ mang thai cảm
xúc lên xuống thất thường, không được chọc cô ấy tức giận..."
Hình Đống vuốt
ve bụng dưới của cô gái, nghiến răng nói: "Đợi mày ra đời, ông đây sẽ tính
sổ với mày!"
Tiêu Vũ, Vệ
Thanh: "..."
Điều này có
lẽ đã ứng nghiệm câu nói cũ, cha mẹ mới là tình yêu đích thực, con cái chỉ là chuyện
ngoài ý muốn.
Lần này Hình
Đống đến, đương nhiên không chỉ đơn giản là đưa Thẩm Thanh Âm đến kiểm tra.
Chẳng qua dù
có nói gì với Thẩm Thanh Âm, cô cũng không nghe, ngoài Lâm Giang ra thì không
muốn ở đâu cả.
Hình Đống bất
đắc dĩ, đành kéo Tiêu Vũ và Vệ Thanh ra ngoài.
"Hai đứa
giúp anh nghĩ cách đi..."
Tiêu Vũ:
"Lâm Giang cũng không tệ mà, đột ngột đổi chỗ với cái tính khí làm trời
làm đất của chị ấy bây giờ, không giày vò anh chết thì thôi..."
Lời này cô nàng
không hề nói ngoa chút nào, từ khi mang thai Thẩm Thanh Âm đã ôm bụng làm càn,
tính khí nóng nảy không phải một hai phần thôi đâu.
Hình Đống là
người bên gối Thẩm Thanh Âm, đương nhiên cảm nhận sâu sắc hơn họ rất nhiều.
Chỉ thấy người
đàn ông rút một điếu thuốc từ trong túi ra, đưa lên mũi hít mạnh một hơi:
"Trong thời gian ngắn, cô ấy ở Lâm Giang không an toàn, đợi một thời gian
nữa có thể đón người về, nhưng gần đây cơ thể cô ấy không tốt..."
Vệ Thanh
nghe đến đây, cau mày: "Không để người ở bên cạnh, anh có yên tâm
không?"
Lồng ngực
Hình Đống chua chát, trầm giọng nói: "Chính vì ở bên cạnh tôi nên mới
không yên tâm."
Khoảng thời
gian trước, khi bị tên họ Bàng tính kế, anh nhất thời lơ là Thẩm Thanh Âm mới để
người ta có cơ hội.
Mà bây giờ,
anh bắt đầu ra tay giải quyết nhà họ Từ. Nếu để đám họ hàng nhà họ Từ, những kẻ
được anh nuôi quen thói biết được sự tồn tại của Thẩm Thanh Âm, e rằng sẽ không
dễ dàng bỏ qua.
Giờ đây, thứ
ngăn cách anh và Thẩm Thanh Âm không chỉ đơn thuần chỉ là một tờ giấy ly hôn...
Hình Đống
cau mày, vốn dĩ những chuyện này anh không định cho Tiêu Vũ biết, nhưng bây giờ...
"Bây giờ
chị em vừa mới mang thai không chịu nổi sự giày vò, sau này anh sẽ ly hôn. Nhà
họ Từ và bên gia đình anh nhất định sẽ làm ầm lên... Anh mới định đưa cô ấy đi,
giải quyết xong những chuyện này rồi mới đón cô ấy về..."
Vệ Thanh
nghe vậy, thở dài thật sâu: "Anh nói xem nếu anh ly hôn sớm, chẳng phải đã
không có chuyện này rồi sao? Em nghe Vương Lực nói trước đây anh ấy đã khuyên
anh, anh còn khẳng định chắc nịnh rằng sẽ không ly hôn..."
"Kết quả
thì sao... Mới được bao lâu chứ? Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã làm người ta
mang thai, mới nghĩ đến việc ly hôn..."
Tiêu Vũ đứng
một bên lắng nghe, không có phản ứng gì.
Hình Đống
xoa xoa vầng trán căng tức, nhớ lại mấy tháng trước, cười khổ: "Lúc đó làm
sao ông đây biết lần này lại ngã đau đến vậy chứ!?"
Vệ Thanh:
"..."
Đúng là sự
thật, ai cũng không ngờ chỉ trong nửa năm ngắn ngủi hai người lại có thể tạo ra
đứa bé.
Tiêu Vũ nhìn
người đàn ông, hỏi: "Vậy bây giờ anh định làm thế nào? Đợi chị em sinh con
xong rồi mới cưới à?"
Hình Đống lắc
đầu: "Không, cô ấy dễ suy nghĩ nhiều, đợi cô ấy khỏe hơn một chút, thì sẽ
tổ chức đám cưới."
Mắt phải
Tiêu Vũ không tự chủ mà giật giật: "Vậy anh ly hôn rồi, lại vội vàng kết
hôn, lịch trình cũng khá gấp... Sợ người khác không biết anh ngoại tình, bé ba
mang thai thượng vị chắc..."
Vệ Thanh:
"..."
"Thật
ra... Em gái nói cũng không phải không có lý..."
Theo tính
cách của Hình Đống, cho dù là tái hôn cũng sẽ không để Thẩm Thanh Âm chịu thiệt,
tùy tiện tổ chức một đám cưới rồi cho qua loa.
Nhưng nếu thật
sự phải tổ chức lại, bạn bè cũ, đồng nghiệp hiện tại, còn có không ít họ
hàng... Đến lúc đó những người này sẽ nghĩ gì... sau lưng sẽ bàn tán thế nào lại
là một chuyện khác...
Hình Đống bực
bội đi đến cửa sổ châm một điếu thuốc.
Cũng không
phải là anh chưa từng nghĩ đến những điều này, nhưng anh cũng không muốn thật sự
như lời Thẩm Thanh Âm đã nói trước đây "sinh con ngoài luồng, đứa bé sinh
ra sẽ là con riêng".
Trước đây
anh có thể buông xuôi, không có con thì đành chấp nhận số phận, nhưng bây giờ
thì không được. Anh không muốn đứa bé sinh ra đã phải chịu sự đàm tiếu của người
khác.
Vệ Thanh
nhìn bóng lưng trầm mặc của người đàn ông, tiếp tục thở dài, hỏi: "Để anh ấy
tự mình suy nghĩ cho thật kỹ đi... Mấy ngày trước cứ lo lắng đứa bé có chuyện,
làm cha rồi, suy nghĩ nhiều lắm..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét