Biên tập: Meo687
Chương 109:
Nóng lòng muốn gả cho ông như thế?
Thấy Thẩm
Thanh Âm chịu nhượng bộ, Hình Đống cong môi cười: "Ừm. Vậy đám cưới sẽ định
vào khoảng thời gian này năm sau nhé? Lúc đó con cũng lớn rồi, thời tiết cũng vừa
đẹp..."
"..."
Sáng hôm
sau, khi Thẩm Thanh Âm đồng ý đăng ký kết hôn trước, Hình Đống đã dậy từ rất sớm,
mất hơn nửa tiếng để tắm rửa và sửa soạn.
Thẩm Thanh
Âm lơ mơ tỉnh dậy thì phát hiện người đàn ông đang ngồi trước bàn trang điểm của
cô không biết đang làm gì, trên mặt còn đắp mặt nạ mà cô thường dùng để dưỡng
da.
Thấy người
đàn ông loay hoay mãi, Thẩm Thanh Âm không nhịn được nữa, bèn lên tiếng hỏi:
"Anh... đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tiếng,
Hình Đống quay đầu lại, cầm túi trang điểm cô thường dùng hỏi: "Mấy thứ
này dùng thế nào!?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Anh
trang điểm làm gì!?"
Nghe vậy,
Hình Đống lập tức giật miếng mặt nạ trên mặt xuống, trầm giọng nói: "Tối
qua đã đồng ý đi đăng ký kết hôn rồi mà!? Bây giờ lại muốn đổi ý sao!?"
Thẩm Thanh
Âm nhất thời không phản ứng kịp: "Hôm, hôm nay sao!?"
"Chứ em
muốn khi nào!? Sáng sớm ông đây đã dậy đắp ba bốn miếng mặt nạ chỉ để ban ngày
đi đăng ký kết hôn! Em dám không đi thử xem!?"
Thẩm Thanh
Âm thấy Hình Đống sắp nổi cơn tam bành, lập tức trấn an: "Em đi, em đi...
Hôm nay sẽ đi..."
Lúc này khuôn
mặt Hình Đống mới tươi vui trở lại, anh lại rút một miếng mặt nạ từ bàn trang
điểm ra, đắp lại lên mặt.
Thẩm Thanh
Âm nhìn hành động trẻ con của người đàn ông, khóe mắt giật giật:
"Hình..."
"Im miệng!
Không được cười..."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Nghe anh nói
vậy, cô biết ngay với bộ dạng này của anh chắc chắn sáng nay đã bị An Cận Sơn
và Tiêu Vũ trêu chọc rồi.
Hình Đống để
bản thân trông trẻ hơn, sáng sớm đã bắt đầu tút tát lại khuôn mặt. Mặc dù trông
anh cũng đẹp trai, nhưng do thường xuyên bôn ba bên ngoài, khóe mắt và đuôi
lông mày vẫn lưu lại chút dấu vết của thời gian.
So với Thẩm
Thanh Âm đang ở độ tuổi thanh xuân, anh đứng cạnh cô trông có vẻ già hơn một
chút.
Thẩm Thanh
Âm đương nhiên biết người đàn ông đang bận tâm điều gì, cô đứng dậy đi đến sau
lưng anh, vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, khẽ nói: "Chồng em
không hề già chút nào, những chàng trai trẻ tuổi đó làm sao có thể chững chạc,
đàn ông như chồng em được..."
"Ha...
Chồng em tốt như vậy... Cũng chưa thấy em dẫn ông ra mắt mọi người!"
Thấy chủ đề
lại quay về vấn đề này, Thẩm Thanh Âm chọn cách im lặng.
Hình Đống lại
không chịu bỏ qua cho người phụ nữ, anh kéo cô vào lòng, trầm giọng hỏi:
"Thẩm Thanh Âm, rốt cuộc em nghĩ thế nào!?"
Thẩm Thanh
Âm nhìn người đàn ông, thở dài thật sâu: "Em không có người thân nào
khác... Trên đời này chỉ có Tiêu Vũ và An Cận Sơn là người thân của em, nhưng
bây giờ thì khác, bây giờ có anh và con... Mọi người đều là người thân của
em... Bây giờ ngoài đứa bé trong bụng này... những người khác anh đều đã gặp rồi...
Anh còn muốn gặp ai nữa?"
Hình Đống vuốt
ve bụng cô gái, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Vậy còn Phó Tước..."
"Những
người anh ta nói bây giờ đã không còn liên quan gì đến em nữa rồi, càng không
liên quan gì đến anh, giữa họ chẳng qua cũng chỉ là quan hệ lợi ích mà
thôi..."
Thẩm Thanh
Âm không yên tâm, sợ Hình Đống nghĩ nhiều, cuối cùng lại dặn dò: "Quan hệ
của em và Phó Tước không phải như anh nghĩ đâu, mặc dù em không biết phải giải
thích với anh thế nào. Nhưng anh phải nhớ, bất kể lúc nào cũng đừng tin Phó Tước.
Ngoài Tiêu Vũ và An Cận Sơn ra, anh cũng đừng tin vào người nhà của em... hiểu
chưa?"
Hình Đống
nghe lời cô nói, đột nhiên như hiểu ra những điều mà trước đây anh không thể
nhìn thấu ở Thẩm Thanh Âm.
"Được...
Sau này, anh và con sẽ là người nhà của em... Chúng ta mới là một gia
đình..."
Thẩm Thanh
Âm ôm đầu người đàn ông vuốt ve: "Sau này... anh cũng đừng qua lại với Phó
Tước và những người bên cạnh anh ta... biết chưa?"
Nghe vậy,
Hình Đống không khỏi cười lạnh: "Ha... Câu này không phải phải là ông đây
nói với em à!?"
Thẩm Thanh
Âm bất lực: "Anh ta còn nợ em tiền... Tại sao em lại không thể đòi nợ?"
Hình Đống:
"..."
"Em chắc
chắn là hắn nợ em tiền chứ?"
Tất cả tài
liệu anh điều tra được liên quan đến Thẩm Thanh Âm trước đây, đều dính dáng đến
Phó Tước...
Không chỉ Thẩm
Thanh Âm, ngay cả Tiêu Vũ và An Cận Sơn đều có mối quan hệ phức tạp với Phó Tước,
cộng thêm lời Thẩm Thanh Âm vừa nói...
Anh vẫn luôn
nghĩ từ nhỏ Thẩm Thanh Âm đã bị bố mẹ gán cho Phó Tước, do đó Phó Tước mới sẵn
lòng gánh vác mọi thứ.
Vì vậy Thẩm
Thanh Âm mới bài xích người nhà đến vậy, nhưng bây giờ... Thẩm Thanh Âm lại nói
cho anh một sự thật khác.
Thẩm Thanh
Âm thấy biểu cảm này của Hình Đống, cô biết ngay trong đầu người đàn ông lại
nghĩ sai lệch rồi, hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Ban đầu khi chúng ta
quen nhau, em đã nói với anh rồi, anh ta nợ em tiền! Là tự anh không tin!"
"..."
Hình Đống
suy nghĩ một chút, hình như lần đầu tiên Thẩm Thanh Âm dẫn anh đến biệt thự, cô
đã nói như vậy.
Không lâu
trước đây, hình như Tần Nghị cũng từng nhắc đến chuyện này với anh. Thế nhưng tất
cả những chuyện đã xảy ra trước đây khiến anh luôn nghĩ mối quan hệ giữa Thẩm
Thanh Âm và Phó Tước là kiểu giống như anh nghĩ, nên anh cũng không để tâm...
Im lặng một
lúc lâu, Hình Đống trầm giọng hỏi: "Hắn... nợ em bao nhiêu?"
Về câu hỏi
này của người đàn ông, Thẩm Thanh Âm thật sự chưa bao giờ tính toán: "Nhiều
lắm... Nhiều đến mức bây giờ anh ta ước gì em chết ngay lập tức..."
Bất kể ban đầu
Phó Tước có mục đích gì, nhưng nhìn chung, cô vẫn may mắn. Ít nhất cô còn có thể
để lại đứa con cho Hình Đống.
Hình Đống ôm
chặt lấy cô, trầm giọng nói: "Có ông ở đây, hắn không dám làm gì em đâu. Tiền
hắn nợ chúng ta không cần nữa... Tiền của hắn cứ coi như để lại cho bố mẹ em, từ
nay về sau bất kể là người nhà hay Phó Tước, đều không qua lại."
"Chồng
em lại không nuôi nổi em và con sao..."
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm bất lực cong môi: "Được... Sau này để chồng em nuôi!"
"Như vậy
mới ngoan! Mau đi tắm rửa đi! Anh tra lịch âm hôm nay là ngày tốt, thích hợp để
đăng ký kết hôn."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Sau khi Hình
Đống trang điểm kỹ càng, anh kéo Thẩm Thanh Âm vội vàng đến cục dân chính xếp
hàng.
Có lẽ đúng
như lời người đàn ông nói, hôm nay là một ngày tốt, người xếp hàng đăng ký ở cục
dân chính chỉ có nhiều chứ không ít hơn.
Cặp đôi Thẩm
Thanh Âm và Hình Đống trông có vẻ như một cặp chồng già vợ trẻ, đặc biệt nổi bật
trong đại sảnh.
Hình Đống vẻ
mặt nghiêm túc ngồi thẳng lưng ôm Thẩm Thanh Âm, hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt
tò mò đủ kiểu xung quanh.
Thẩm Thanh
Âm thấy anh mặt mày nghiêm nghị, lay lay cánh tay anh: "Anh làm gì vậy? Người
không biết còn tưởng em bị anh bắt cóc đến đây kết hôn ấy chứ!?"
Hình Đống liếc
mắt nhìn đám đông đang thì thầm xung quanh, ghé sát tai cô nghiến răng nghiến lợi
nói: "Em không phải bị ông bắt cóc đến sao!? Sáng nay ông thúc giục em bao
nhiêu lần rồi, em cứ lề mề đến tận bây giờ!"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Sáng nay, vì
để cho mình trông trẻ trung và ăn ảnh hơn, Hình Đống đã loay hoay với khuôn mặt
mình suốt nửa ngày, nào là đắp mặt nạ, đắp đủ các loại dưỡng da.
Anh còn chăm
chút khuôn mặt mình kỹ hơn cả con gái như cô, không biết sao người đàn ông đó còn
mặt dày trách cô lề mề.
Đang suy nghĩ,
điện thoại của Thẩm Thanh Âm để trong túi rung lên, Hình Đống không nghĩ ngợi
gì rútđiện thoại ra đưa cho cô gái.
Thẩm Thanh
Âm nhìn tin nhắn từ Thang Chu trên màn hình, liếc sang người đàn ông bên cạnh,
chần chừ một lát rồi nhấn xóa tin nhắn, đồng thời kéo số điện thoại của Thang
Chu vào danh sách đen.
Hình Đống
không nhìn thấy hành động xóa tin nhắn của Thẩm Thanh Âm, chỉ thấy cô chặn
Thang Chu, không khỏi lên tiếng hỏi: "Hắn nói gì vậy?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Không có gì, còn phải đợi bao lâu nữa?"
Nghe vậy
Hình Đống cười khẽ: "Phía trước còn một số nữa, sao? Bây giờ lại nóng lòng
muốn gả cho ông rồi à?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét