Biên tập: Meo687
Chương 61: Hồ
ly tinh đừng hòng bước chân vào cửa nhà này...
Lúc này Từ
Mai vẫn luôn cúi đầu, mới chịu nhúc nhích, nhìn Hình Đống, rụt rè hỏi: "Anh
Đống... anh muốn ăn chút gì không?"
Hình Đống
nhìn ra cửa phòng bệnh: "Không có khẩu vị, làm gì cũng được."
Nghe vậy, Từ
Mai ra khỏi phòng.
Bố Hình liếc
nhìn Hình Đống, gằn giọng nói: "Mẹ con thân thể không tốt, không tiện đi lại,
sắp Tết rồi nhà cũng bận. Lát nữa bố sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của
Hình Lợi xin nghỉ phép, để Lợi Lợi và Từ Mai ở đây chăm sóc con."
"Không..."
Hình Đống vừa định từ chối, đã bị bố Hình trừng mắt nhìn lại: "Con là bố
hay bố là bố?"
Vương Lực vừa
vào cửa đã thấy cảnh cha con đối đầu này, vội vàng đứng ra hòa giải: "Chú
Hình, chuyện học hành của Lợi Lợi quan trọng, bên anh Đống còn có chúng cháu
mà..."
Có người
ngoài ở đây, bố Hình đương nhiên không tiện nói nhiều, trừng mắt nhìn Hình Đống
một cái thật mạnh: "Vậy thì để Tiểu Mai ở lại đây..."
Hình Đống thấy
bố Hình đã quyết tâm để Từ Mai ở lại, miễn cưỡng gật đầu: "Con không
sao... Thời tiết xấu bố mẹ về sớm đi..."
Bố Hình vừa
mới đến ghế còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã nghe thấy Hình Đống đuổi mình đi, tính
tình nóng nảy sắp bộc phát, bị Vương Lực kéo xuống: "Chú... anh Đống nói
cũng đúng, trời mưa tuyết thế này, dì đi đứng cũng không tiện..."
"Tôi thấy
nó mới không phải là thương mẹ nó! Thằng nhóc này trong lòng có chuyện gì tôi
còn không biết sao!" Bố Hình hút một hơi thuốc lào: "Con nuôi phụ nữ
bên ngoài ông đây không quản được... Nhưng con hãy nhớ kỹ cho ông, con hồ ly
tinh đó đời này đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Hình!"
Để lại câu
nói đó, bố Hình và mẹ Hình không ngồi lâu, đã hậm hực bỏ đi.
Thấy mọi người
đã đi hết, Hình Đống xoa xoa vầng trán căng tức: "Cô ấy đâu rồi?"
"Vừa
nãy đám người chú Hình đến, cô ấy về nhà hầm canh cho anh rồi..."
Hình Đống nhớ
lại lúc Thẩm Thanh Âm đi ra, tay còn cầm bó hoa Phó Tước tặng, giọng trầm xuống:
"Lúc cô ấy đi có cầm gì trên tay không?"
Vương Lực lắc
đầu: "Không, đi tay không, sao vậy anh?"
Nghe vậy, sắc
mặt Hình Đống mới dịu đi đôi chút: "Lát nữa cậu đi hỏi y tá xem, cô ấy vứt
đồ ở đâu, xem bên trong có gì..."
Vương Lực,
"..."
Nhìn thấy vẻ
mặt anh khó coi, Vương Lực vội nói: "Em đi ngay đây... nhưng anh Đống...
anh có thấy thái độ của chú đối với Từ Mai hình như... thay đổi nhiều không?"
Vừa nãy anh
ta ở ngoài cửa nghe thấy, thái độ của bố Hình trước đây đối với Từ Mai và hôm
nay giống như hai người khác nhau.
Hình Đống
đương nhiên đã nhận ra, trước đây bố Hình đối xử với Từ Mai còn tốt hơn cả con
gái ruột Hình Lợi.
Nhưng hôm
nay... nghĩ đến chuyện của Từ Mai bên ngoài, Hình Đống cau mày: "Không cần
để ý đến cô ta."
Thái độ trước
sau mâu thuẫn của bố Hình, ngoài việc đã phát hiện ra chuyện của Từ Mai thì còn
có thể là gì nữa. Chẳng qua là ông cảm thấy mình đã nhìn lầm Từ Mai, trong lòng
nhất thời không thể chấp nhận được mà thôi.
Vương Lực
cũng không tiện thêm về chuyện này, chuyển đề tài: "Hồ sơ vụ ở núi Liên
Hoa, hôm qua đã bị đội một lấy đi rồi, may mà trước đó em đã sao lưu lại..."
Ánh mắt Hình
Đống lạnh đi: "Ha... Quả nhiên không đợi được rồi... Chuyện trước đó bảo
Bân Tử điều tra thế nào rồi?"
"Tên đó
giấu kín lắm, không có hạn ngạch giao dịch tài chính gì lớn. Nhưng hắn ta bao
nuôi không ít nữ sinh, cả sinh viên đại học lẫn học sinh cấp ba... Còn có một
cô gái mang thai, đã bị hắn ta gửi sang tỉnh bên cạnh dưỡng thai..."
Hình Đống
nghe vậy cười khẩy: "Ha... Xem ra lão cáo già đó già rồi vẫn không từ bỏ ý
định muốn có con trai... Muốn có con trai để kế thừa 'ngai vàng' trong nhà hắn
ta đến vậy... Cũng không xem thử 'con hổ cái' trong nhà có để yên cho hắn ta không."
“Anh Đống, ý
anh là..."
"Cứ cho
người theo dõi người phụ nữ đó trước đã, đợi đến khi thời cơ thích hợp, rồi
thông báo cho vợ hắn ta đến bắt gian..."
Vương Lực khựng
lại một chút: "Được..."
Khi Từ Mai
quay lại, Vương Lực đã đi rồi.
Hình Đống vẻ
mặt mệt mỏi uống qua loa vài ngụm rồi đặt bát sang một bên.
Trong lúc nhất
thời, hai người cứ thế ngồi im, không ai nói lời nào.
Từ Mai cúi đầu
không biết đang nghĩ gì, còn Hình Đống thì lại đang nghĩ về những lời trước khi
đi Phó Tước nói với Thẩm Thanh Âm.
Cho đến khi
y tá đến thay thuốc, nhìn hai người đang mang nặng tâm sự, gọi Từ Mai một tiếng:
"Thay thuốc rồi, qua giúp một tay..."
Lúc này Từ
Mai mới đờ đẫn đứng dậy. Vết thương của Hình Đống ở vùng bụng dưới, vết thương
từ eo trái như một con rết đang bám víu lan ra đến lưng.
Y tá bảo Từ
Mai giúp nâng nửa người người đàn ông lên, nhưng cô ta rụt rè một lúc, mới miễn
cưỡng đi tới.
Cô y tá nhỏ
không khỏi cau mày, hỏi Hình Đống: "Vợ anh đi đâu rồi?"
Meo: Ha ha
^O^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét