Biên tập: Meo687
Chương 122:
Ngoại truyện (1)
Ngoại
truyện của Mộ Húc
Vào ngày
sinh nhật 5 tuổi của Hình Nhất Nhất, khi Thẩm Thanh Âm đến đón con ở trường mẫu
giáo, cô đã gặp Thang Chu đang mặc tạp dề hoạt hình.
Người đàn
ông không còn hơi thở tàn bạo như những năm trước, ánh mắt hiền hòa hơn rất nhiều,
đứng giữa đám củ cải nhỏ bé, vẻ mặt dịu dàng.
Thẩm Thanh
Âm đón Hình Nhất Nhất từ tay người đàn ông, định mở miệng nhưng cuối cùng lại
chẳng nói gì.
Nhìn thấy vậy,
Thang Chu cười nói: "Không cần khuyên tôi, bây giờ thế này tôi thấy rất tốt
rồi..."
Thẩm Thanh
Âm gật đầu: "Ừm."
Hình Nhất Nhất
hồn nhiên nắm chặt ống tay áo của Thẩm Thanh Âm, nũng nịu nói: "Mẹ ơi, con
có thể mời thầy Thang đến dự tiệc sinh nhật của con không ạ?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Được."
"Hoan
hô! Thầy Thang hôm nay tặng con con thỏ nhồi bông đẹp lắm, con thích lắm!"
Hình Nhất Nhất
líu ríu kéo người ta nói mãi không ngừng, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó
coi của ông ba ruột đang ngồi trong xe cách đó không xa.
Thang Chu vốn
tưởng Thẩm Thanh Âm sẽ từ chối, liếc nhìn chiếc xe cách cô gái không xa, cười dịu
dàng: "Nhất Nhất ngoan, hôm nay thầy có việc bận, không thể đến dự tiệc
sinh nhật của con được. Nhất Nhất ngày mai đến kể cho thầy nghe buổi tiệc có gì
vui nhé?"
Khuôn mặt nhỏ
của Hình Nhất Nhất xụ xuống, nhưng cũng không làm khó người khác: "Vâng ạ..."
Thang Chu gật
đầu với Thẩm Thanh Âm, quay người đi vào trong trường mẫu giáo.
Thẩm Thanh
Âm nhìn Hình Nhất Nhất đang buồn bã, rồi lại nhìn Hình Đống với vẻ mặt u ám
trong xe, trong lòng yên lặng thở dài.
Trên đường
đi, sắc mặt Hình Đống không hề khá hơn, mặc cho Hình Nhất Nhất làm nũng lấy
lòng thế nào, khuôn mặt người đàn ông vẫn không thay đổi.
Thẩm Thanh
Âm từ đầu đến cuối đều im lặng quan sát, suốt dọc đường không nói một lời.
Cuối cùng,
khi về đến nhà, Hình Đống không nhịn nổi phải lên tiếng: "Hai ngày nữa anh
sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Hình Nhất Nhất."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Đến mức
đó sao?"
Hình Đống cười
lạnh: "Sao lại không đến mức đó, con ông đây đã lớn thế này rồi, mà còn có
người tơ tưởng vợ ông! Em bảo làm sao ông nuốt trôi cục tức này!?"
Thẩm Thanh
Âm bước tới ôm lấy vòng eo rộng lớn của người đàn ông, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Hay là, chúng ta sinh thêm đứa thứ hai nhé?"
Hình Đống
nheo mắt: "Nói cho cùng, em chỉ sợ anh đi tìm anh ta gây rắc rối
thôi."
"A Đống...
Sao, anh thật sự không muốn sinh thêm đứa thứ hai à?"
"Ha..."
Hình Đống cười lạnh: "Đứa thứ hai ư? Bây giờ ông đây ước gì ngày nào cũng
trói em lên giường sinh con, xem em còn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm kiểu
gì!"
Thẩm Thanh
Âm: "Đồ lưu manh..."
------------
Sau khi rời
trường mẫu giáo, Thang Chu một mình quay trở về căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Vùng ngoại
ô hoang vắng, ít người qua lại.
Bóng lưng
đơn độc của người đàn ông trong khung cảnh trắng xóa càng thêm phần tiêu điều.
Phó Tước nhìn
dáng vẻ hiu quạnh của người đàn ông đang cầm chai rượu, không khỏi cười khẩy:
"Nhìn Chủ thần đại nhân đáng thương của chúng ta kìa, dáng vẻ thảm hại này
đúng là người thấy người thương, quỷ thấy quỷ khóc..."
Thang Chu bỏ
ngoài tai lời chế giễu của người đàn ông, nhạt giọng nói: "Một người đã thất
bại mười mấy kiếp, có tư cách gì mà cười nhạo tôi?"
Nghe vậy, sắc
mặt Phó Tước đột nhiên thay đổi, rồi cười khổ: "Hai người chúng ta cần gì
phải ở đây tự làm tổn thương lẫn nhau..."
Thang Chu lạnh
lùng liếc nhìn người đàn ông: "Sao? Cô ấy lại khôi phục ký ức rồi
sao?"
Phó Tước cười
khổ: "Đúng vậy, mỗi lần tưởng chừng sắp thành công rồi, thì cuối cùng cô ấy
lại thức tỉnh ký ức của mấy kiếp trước..."
Về điều này,
Thang Chu chỉ đáp: "Tự làm tự chịu..."
"Anh
cũng vậy thôi mà... Rõ ràng biết Thẩm Thanh Âm đến đây vì ai, chẳng phải vẫn bất
chấp nguy hiểm đuổi theo sao. Thậm chí vì bảo vệ linh hồn cô ấy mà hao phí tu
vi nửa đời... Còn muốn ở lại đây canh giữ cô ấy cho đến khi cô ấy chết... Chậc...
Đã yêu cô ấy đến thế, vậy mà ngày xưa lại trơ mắt nhìn người ta đi vào chỗ chết
là sao?"
Nói đến đây,
tay Thang Chu đang rót rượu khựng lại: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ để cô ấy chết..."
"Ồ?"
"Bước
vào ba nghìn thế giới trải qua kiếp nạn, là con đường tất yếu của mỗi đời Chủ
thần."
Muốn trở
thành "Thần", làm chủ vận mệnh của người khác, thì phải đi vào luân hồi
trải nghiệm khổ nạn rèn luyện ở ba nghìn thế giới...
Ba nghìn thế
giới ở đây không phải là nói chung chung, mà là ba nghìn thế giới thực sự...
Mộ Húc chỉ
là một trong số kiếp của anh mà thôi, anh có vô số phân thân trong ba nghìn thế
giới. Những phân thân đó đều không ngoại lệ, tất cả đều có gút mắt tình cảm với
cùng một người, và vì thân phận lịch kiếp của anh ta, khiến mỗi một kiếp của cô
ấy đều không có kết cục tốt đẹp...
Đời này qua
đời khác, kiếp này sang kiếp khác yêu mà không có được... Cầu mà không được,
khiến Thẩm Thanh Âm trở thành chấp niệm của anh.
Anh đã dùng
đặc quyền phong ấn ký ức của Thẩm Thanh Âm, chiêu mộ cô vào cục quản lý thời
không, đưa cô ấy theo mỗi khi anh lịch kiếp.
Ai ngờ, dù
anh đã thức tỉnh ký ức Chủ thần, giữa họ vẫn là nghiệt duyên, cuối cùng anh vẫn
đẩy cô ấy vào vòng tay người đàn ông khác...
"Chậc...
Bị anh yêu, một từ 'thảm' không thể nào hình dung..."
"May mà
Thẩm Thanh Âm chạy nhanh, nếu không chẳng phải đời đời kiếp kiếp đều phải bị
anh làm hại à?"
Thang Chu một
hơi uống cạn ly rượu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Kiếp này, tôi tác thành cho
cô ấy, kiếp sau cô ấy là của tôi."
Phó Tước:
"..."
"Buông
tha cô ấy đi... Cũng buông tha chính mình..."
Người đàn
ông mắt đỏ hoe lắc đầu: "Không, tôi không làm được... Cô ấy chỉ có thể là
của tôi."
------------
Meo: Cố chấp
thật sự, đúng là một chữ tình hại biết bao nhiêu người…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét