Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

76. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687


Chương 76: Anh có người khác ở ngoài rồi sao?

 

Hình Đống trực tiếp mang đồ về quê, vừa bước vào cửa, tách trà nóng hổi của bố Hình đã rơi vỡ dưới chân anh.

"Tao thấy bọn mày đứa nào đứa nấy cánh đã cứng hết rồi!"

Hình Đống đặt đồ xuống, liếc nhìn Hình Lị đang co ro ở góc phòng: "Có chuyện gì vậy!?"

Hình Lị quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng: "Anh hai nói năm nay ăn Tết ở ngoài, không về."

Nói xong, bố Hình trừng mắt nhìn Hình Đống, nghiêm giọng hỏi: "Nửa tháng nay mày ra viện không về nhà đi đâu!? Tết nhất không về nhà, đứa nào đứa nấy muốn làm loạn à!"

Mẹ Hình thì ngồi một bên mặt nặng trịch không nói gì, tính khí của bố Hình dạo này càng ngày càng tệ, ba ngày hai bữa lại nổi cáu.

Bây giờ chỉ có mỗi chuyện nhỏ này, ông ta lại nổi trận lôi đình.

Hình Đống không nói gì về chuyện này, mà nói: "Hình Lương đâu phải trẻ con, không về thì thôi..."

Mỗi năm về nhà ngoài việc liên tục bị lôi đi xem mắt, còn có thể có chuyện gì nữa chứ, anh có thể bị nhốt ở đây, nhưng Hình Lương thì chưa chắc.

Nghe vậy, bố Hình đập mạnh một cái xuống bàn: "Năm nay mấy bà cô của mày còn nhờ người mai mối cho nó, chỉ muốn nó về xem mặt... Nó thì hay rồi!"

"Thôi đi! Bố không nhìn xem mấy người cô cả giới thiệu cho anh cả có mấy ai tốt đâu chứ!? Nhà mình đâu phải chỗ thu mua đồ bỏ đi, rác rưởi gì cũng nhét vào trước mặt anh con!"

Bố Hình: "Mày câm miệng cho tao!"

Hình Lị: "Con có nói sai đâu! Mấy người hại một mình anh cả còn chưa đủ, còn muốn tính kế cả anh hai nữa!? Nếu con là anh hai, con cũng không về!"

"Mày!!" Bố Hình lại đập mạnh một cái xuống bàn, chỉ vào Hình Lị mắng: "Mày cút ra ngoài cho tao!"

"Cút thì cút!"

Hình Đống thấy vậy đứng dậy, nhưng lại bị bố Hình quát: "Đã về rồi thì đi thăm nhà bố vợ đi, xem hai vợ chồng mày và Từ Mai sống kiểu gì!? Mười ngày nửa tháng không thấy mặt, không biết còn tưởng mày chết ở ngoài rồi!"

Hình Đống không hé răng, tùy tiện xách chút đồ rồi ra cửa.

Mẹ Hình thấy vậy ngẩng đầu nhìn bố Hình: "Tết nhất mà, sao ông lại nói con trai mình như vậy chứ!?"

Bố Hình hung hăng trừng mắt nhìn mẹ Hình: "Bà cũng không nhìn xem mấy đứa con để bà dạy dỗ thành ra cái dạng gì rồi!"

Hình Lị ngồi xổm ở cổng lớn, thấy Hình Đống từ trong đi ra, muốn nói rồi lại thôi.

"Chuyện gì?"

Hình Lị do dự một lúc lâu, mở miệng hỏi: "Bố nói anh có người khác ở ngoài rồi à?"

Hình Đống liếc nhìn Hình Lị, không lên tiếng.

Nhìn thấy vậy, làm sao Hình Lị còn không biết chuyện gì, cô khuyên nhủ: "Vậy tại sao anh không ly hôn!? Từ Mai đâu phải người phụ nữ tốt! Người phụ nữ đó không biết liêm sỉ... Ở bên ngoài..."

Nói đến đây, Hình Lị giậm chân không nói tiếp nữa, căm hờn nói: "Dù sao người phụ nữ đó cũng không phải là người tốt!"

Hình Đống ở nhà hai ngày, trong thời gian đó Từ Mai cũng từ nhà họ Từ trở về bên nhà họ Hình.

Mối quan hệ không mặn không nhạt của hai người đã đến mức không còn che giấu nữa.

Ăn cơm xong Hình Đống quay trở về phòng mình, Từ Mai nhìn người đàn ông nằm trên giường thỉnh thoảng cầm điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.

Vì ở nhà có bố Hình trông chừng, hai người không thể ngủ riêng, Hình Đống bèn trải nệm trong phòng, ngủ dưới đất.

Trong thời gian đó Từ Mai không phải là không ám chỉ Hình Đống lên giường ngủ, nhưng Hình Đống đều giả vờ như không thấy.

Hình Đống lướt điện thoại, từ khi anh về quê, Thẩm Thanh Âm chưa hề trả lời tin nhắn WeChat của anh. Những tin nhắn anh chủ động gửi đi đều như đá chìm vào đáy biển.

Nếu không phải điện thoại anh kết nối với camera giám sát bên trong biệt thự, biết cô ấy đang chơi game với Tiêu Vũ ở trong phòng khách, anh không thể không nghi ngờ người phụ nữ này đã bỏ trốn rồi hay không.

Im lặng một lúc lâu, Từ Mai lên tiếng gọi: "Anh Đống..."

"Chuyện gì?"

Hình Đống nhìn người phụ nữ trên camera giám sát có thời gian chơi game, lại không có thời gian trả lời WeChat của mình, tức đến nghiến răng nên thái độ đối với Từ Mai cũng trở nên hời hợt hơn.

Từ Mai cũng không giận, nhẹ giọng nói: "Hôm nay bố nói chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, bệnh của anh cũng không dễ chữa, sau này về già vẫn cần có một đứa con bên cạnh..."

"Bố nói, để chúng ta đi nhận nuôi một đứa bé..."

Nói xong, Từ Mai vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Hình Đống. Chuyện nhận nuôi con không phải do bố Hình đề xuất, mà là cô.

Ban đầu cô còn nghĩ đã nắm chắc được bố chồng, đến lúc đó có con Hình Đống cũng phải chấp nhận. Nhưng những ngày qua bị bố mình và bố chồng chơi đùa một hồi, mà mãi vẫn không có động tĩnh gì.

Mãi sau mới biết sở dĩ bố Hình sức khỏe không tốt là vì sau khi sinh Hình Lị đã thắt ống dẫn tinh, muốn thông qua điểm này để tóm chặt nhà họ Hình đã không còn khả thi.

Bố Hình và bố cô đều không đáng tin, thay vì cứ dây dưa với họ, chi bằng chủ động làm lành với Hình Đống, giành lại trái tim anh...

Hình Đống nghe thấy lời này của người đàn bà này, vẻ mặt không thay đổi.

Hình Đống: "Không cần..."

"Nhưng... Anh Đống, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa có con... Trong làng, người làng vẫn luôn nói, nói xấu sau lưng..."

Từ Mai luôn biết bố Hình là người coi trọng mặt mũi, ban đầu nhờ lợi dụng điểm này mà cô mới có thể kết hôn với Hình Đống.

Bây giờ tình hình Hình Đống như vậy, người quan tâm nhất chính là bố Hình, những lời đồn đại trong làng đôi khi chính là vũ khí tốt nhất của cô.

Quả nhiên, Hình Đống nghe đến đây, trên mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng...

" Nếu thật sự muốn đồn thổi, thì cứ nói tôi bị thương nên không thể sinh con."

Vẻ mặt Từ Mai cứng lại: "Chuyện này..."

Mặc dù người trong làng đều biết Hình Đống bị thương nên mới chuyển ngành, nhưng không ai biết chuyện Hình Đống không thể có con.

Hình Đống lật người, quay lưng lại với người phụ nữ: "Ngày mai tôi phải về thành phố báo cáo, ngủ trước đây."

Những lời đồn đại trong làng anh đương nhiên biết, chỉ là không muốn bận tâm tới mà thôi.

Chuyện con cái, đối với anh có hay không cũng không quan trọng.

Vì bây giờ đã chắc chắn là không có con, vậy thì cũng đỡ việc cho anh.

Từ Mai nằm trên giường, nhìn bóng lưng người đàn ông chìm vào trầm tư.

Trước đây cô đối với Hình Đống cũng không hoàn toàn là lợi dụng, cũng từng thích anh... Nhưng tại sao hai người lại đi đến bước đường này... Cô cũng không rõ.

 

Meo: Làm bộ này, tôi đã cay và nghẹn cục tức x10 lần. Đụ, tức lần thứ n. Bình thường có hứng thú, tôi làm rất nhanh. Vì chủ yếu là để đọc truyện mà, nhưng bộ này ngâm mấy tháng trời mới làm 1 chương mà tức quá.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.