Biên tập: Meo687
Chương 103: Dùng
miệng bắn ra...
Thẩm Thanh
Âm liếc người đàn ông đang làm ra vẻ đa tình, lạnh lùng hỏi: "Lúc này anh
đến đây làm gì!?"
"Người
nhà đến rồi, họ bảo tôi nói chuyện với cô..."
Người nhà
này là chỉ ai, không cần nói cũng hiểu.
Nghe thấy vậy,
Thẩm Thanh Âm không khỏi nhíu mày: "Không có gì để nói cả..."
"Đừng vậy
chứ, dù sao bây giờ cô cũng là người sắp làm mẹ rồi, làm gì cũng nên cẩn thận một
chút thì tốt hơn..."
Mặc dù Phó
Tước rất muốn khoản nợ của mình được xóa sổ, nhưng anh ta cũng không dám đắc tội
người bên trên, kẹp giữa hai người anh ta cũng khó xử.
Thẩm Thanh
Âm sững sờ, nghĩ đến đứa bé, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp: "Vào thư
phòng."
Phó Tước
cong môi với Hứa Thiến: "Cô em này trông hơi quen, không biết kiếp trước
chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?"
Hứa Thiến:
"..."
Thẩm Thanh
Âm lườm nguýt người đàn ông: "Bớt lẳng lơ đi một chút, có lẽ con của anh
cũng đã biết chạy đi mua nước tương rồi..."
Phó Tước thở
dài tiếc nuối: "Chậc, lời này nói sai rồi, tôi đâu có giống cô... gặp được
người cũ tốt như tôi."
Thẩm Thanh
Âm: "Cút..."
Nghe thấy lời
này, Hứa Thiến cũng đoán được đại khái thân phận của Phó Tước. Chỉ có điều nhìn
cách tương tác của hai người này, thật sự không thể nghĩ đến chuyện kim chủ cũ
và chim hoàng yến.
Phó Tước vừa
bước vào thư phòng, từ trong túi móc ra một cái hộp đen vuông vức đặt lên bàn
sách, thấp giọng nói: "Thủ đoạn của người đàn ông nhà cô nhiều lắm, để đề
phòng vạn nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Thẩm Thanh
Âm nhíu mày, không nói gì về chuyện đó: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Thấy thái độ
thiếu kiên nhẫn của cô, Phó Tước thở dài thật sâu: "Anh ta đuổi theo rồi..."
Thẩm Thanh
Âm: "Liên quan gì đến tôi..."
Phó Tước lắc
đầu: "Cô có biết anh ta là ai không?"
Sắc mặt Thẩm
Thanh Âm nhạt đi: "Anh ta là ai cũng không liên quan gì đến tôi, bây giờ tôi
chỉ là một người bình thường chỉ còn mười năm tuổi thọ. Những người và chuyện
khác, tôi không có hứng thú, cũng không muốn biết..."
Phó Tước:
"Cô thật sự tuyệt tình..."
Thẩm Thanh
Âm lười nói nhảm với anh ta: "Nếu anh đặc biệt đến thăm tôi và con tôi,
thì tôi hoan nghênh. Nếu là vì chuyện của người kia thì thôi đi... Tôi không có
tâm trạng."
Nghe vậy, biểu
cảm trên mặt Phó Tước thay đổi, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Cô... thật sự
định sinh đứa bé đó sao!?"
Thẩm Thanh
Âm lạnh lùng quét mắt nhìn người đàn ông: "Con tôi không sinh, anh thay
tôi sinh à?"
Phó Tước bị
cô chặn họng, khóe miệng giật giật: "Tôi muốn nói là... đứa bé này sợ rằng
không dễ dàng như vậy đâu..."
Dù sao với mức
độ điên cuồng của người đó bây giờ, rất khó mà nói hắn sẽ không làm gì đứa bé.
Thẩm Thanh
Âm vuốt ve bụng dưới hơi nhô lên: "Sức chịu đựng của con người đều có giới
hạn."
Phó Tước thở
dài: "Nhưng tôi thấy anh ta không giống người sẽ dễ dàng buông
tay..."
"Anh ta
có buông tay hay không thì liên quan gì đến tôi, bây giờ tôi có con, có người đàn
ông của mình... Về nói với anh ta, bớt đến trêu chọc một nhà ba người chúng tôi
đi." Thẩm Thanh Âm vốn tưởng tâm trạng mình đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng
bây giờ lại bực bội hơn mấy phần.
Rõ ràng hai
bên có thể gặp nhau, cười một cái quên hết mọi thù oán, từ nay về sau không
liên quan gì đến nhau, nhưng anh ta cứ nhất định phải đến dây dưa.
"Nếu
anh ta đồng ý, tôi không ngại đứa bé có thêm một người cậu... Nhưng nếu anh ta
cứ dây dưa không dứt. Nói với anh ta, tôi không phải là người dễ tốt tính gì
đâu..."
Phó Tước:
"Cô... đều biết hết rồi?"
"Mấy
người đã tìm cho Hình Đống cả đám phụ nữ trẻ đẹp, hiểu chuyện như vậy, chẳng phải
là muốn làm tôi khó chịu khi mang thai sao? Muốn thêm dầu vào lửa cho chúng tôi
à?"
Những người
phụ nữ đó thoạt nhìn bề ngoài xinh đẹp và trẻ tuổi ra thì không có gì khác,
nhưng nếu nhìn kỹ, mỗi một người đều có chút bóng dáng của cô.
Dùng thủ đoạn
cô đã từng dùng để tiếp cận Hình Đống, rồi lại dụ dỗ Hình Đống, thủ đoạn thấp
kém ấy, cô liếc mắt một cái là đã nhìn thấu.
Phó Tước cười
khẽ: "Tôi đã sớm nói với anh ta rồi, thủ đoạn này quá thấp kém, anh ta lại
không tin..."
Lời còn chưa
nói xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa thư phòng từ bên ngoài.
Thẩm Thanh
Âm tưởng là cô giúp việc đến dọn dẹp, nên không nghĩ nhiều, nhưng vừa mở cửa đã
thấy Hình Đống bưng trà và đồ ăn nhẹ đứng ở cửa.
Hình Đống
nhìn cô, khẽ nói: "Nghe dì nói nhà có khách, nên anh đến đưa ít đồ."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Hình Đống vừa
vào cửa đã nhìn thấy thiết bị gây nhiễu mà Phó Tước đặt trên bàn, nhưng sắc mặt
không đổi, gật đầu chào hỏi: "Tổng giám đốc Phó, đã lâu không gặp..."
Phó Tước thấy
người đàn ông độ lượng như vậy, không khỏi cong môi: "Đội trưởng Hình cũng
đã lâu không gặp, trước đây công việc bận rộn nên không có thời gian chúc mừng
đội trưởng Hình thăng chức. Vừa hay hôm nay đến đây, tiện thể cũng chúc mừng đội
trưởng Hình tình yêu và sự nghiệp đều gặt hái thành công..."
"Tổng
giám đốc Phó khách sáo rồi, nếu không ngại thì tối nay ở lại dùng bữa tối đi..."
Nghe vậy, Phó
Tước bên này đang chuẩn bị đồng ý, thì thấy Thẩm Thanh Âm liếc mắt nhìn sang, lời
đến miệng vội thay đổi: "Đội trưởng Hình quá khách sáo rồi, tối nay tôi
còn có chút việc, sẽ không làm phiền hai vị nữa."
Hình Đống:
"Vậy... Tổng giám đốc Phó đi cẩn thận."
Phó Tước:
"..."
Thẩm Thanh
Âm kẹp giữa hai người đàn ông, chứng kiến toàn bộ bộ mặt giả tạo khách sáo của
họ.
Sau khi tiễn
Phó Tước đi, Thẩm Thanh Âm mới nhìn Hình Đống, hỏi: "Hôm nay sao lại nỡ
lòng từ chốn dịu dàng của các người đẹp mà quay trở về!?"
Hình Đống liếc
nhìn cô gái nhỏ đang ghen tuông: "Hoa dại ở sơn trại làm sao thơm bằng hoa
được nuôi dưỡng trong nhà?"
"Ha..."
Thẩm Thanh Âm cười lạnh một tiếng: "Nhiều bản sao yêu kiều như vậy, lẽ nào
thật sự không có ai có thể tóm được trái tim già của chú Hình nhà chúng ta
sao?"
Nghe vậy,
Hình Đống cúi đầu ghé sát tai cô gái thì thầm: "Cục cưng trong nhà ông đây,
vừa thuần khiết vừa lẳng lơ lại dâm đãng... Còn những hàng nhái bên ngoài kia,
bọn họ chỉ có thể bắt chước được cái thuần khiết của đĩ nhỏ lẳng lơ, nhưng
không biết đĩ nhỏ lẳng lơ nhà anh trên giường dâm đãng đến mức nào đâu!"
Nghe anh nói
vậy, Thẩm Thanh Âm trừng mắt nhìn người đàn ông: "Nếu anh thật sự thích phụ
nữ vừa dâm đãng vừa lẳng lơ, thì đi nói với bọn họ đi..."
"Ông
đây nào dám..." Hình Đống ôm eo Thẩm Thanh Âm, vuốt ve bụng dưới của cô
gái nhỏ, khàn giọng nói: "Bây giờ đã qua ba tháng rồi phải không?"
Thẩm Thanh
Âm nghe giọng nói ngấm đầy tình dục của người đàn ông, trong lòng giật mình:
"Anh muốn làm gì?"
Bàn tay to lớn
của người đàn ông men theo bụng dưới dần dần trèo lên: "Đương nhiên là muốn
làm em..."
"Hình Đống!
Anh là đồ cầm thú! Em còn đang mang thai mà!" Thẩm Thanh Âm liếc nhìn dì
giúp việc đang nấu cơm cách đó không xa, trừng mắt nhìn người đàn ông: "Hoặc
là tự mình dùng tay, hoặc là đi vào phòng tắm tắm nước lạnh!"
Hình Đống
nghe những lời tuyệt tình của Thẩm Thanh Âm, khóe miệng giật giật: "Bây giờ
em có con rồi là không cần chồng nữa hả!? Trước đây đã khi nào em nỡ lòng nào để
ông đi tắm nước lạnh đâu chứ!?"
Nói xong,
người đàn ông một tay ôm cô gái từ ghế sofa lên, nhanh chóng lên lầu.
Vừa vào
phòng ngủ, anh vội vàng cởi quần áo trên người, trầm giọng nói: "Trước đây
trong lòng em, ông vẫn luôn là số một. Bây giờ đứa bé này còn chưa ra đời đã muốn
lung lay địa vị của ông sao!?"
Thẩm Thanh
Âm nằm trên giường, nhìn ánh mắt ngậm chứa dục vọng của người đàn ông, cắn cắn
môi: "Hay là... hay là... em dùng tay giúp anh bắn ra nha!?"
Động tác Hình
Đống dừng lại một chút, nhìn đôi môi nhỏ đỏ mọng của cô nàng, nghiến răng nói:
"Dùng miệng..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét