Đánh số lộn nhưng mà lỡ chạy auto mục lục rồi nên nhảy chương luôn nhá.
Biên tập: Meo687
Chương 73: Người
phụ nữ có thể khiến ông đây chịch ghiền còn chưa ra đời...
Vệ Thanh cười
thu gom hết đống tiền mấy người kia đưa, không quên nói với Hình Đống: "Về
nhớ cảm ơn cô ấy giúp tôi... Hôm nay kiếm được không ít đâu."
Hình Đống
không để ý mấy người kia, châm một điếu thuốc, trầm giọng hỏi: "Đứa bé đó
thế nào rồi?"
"Đã sắp
xếp vào trường học rồi, nhưng mà... Anh Đống... ban đầu kết quả giám định ADN của
ba cơ sở liên tiếp đều cho thấy không có vấn đề gì, sao anh lại có thể chắc chắn
đứa bé đó không phải của anh?"
Vấn đề này
không chỉ Vệ Thanh thắc mắc, mà mấy người đang ngồi đây cũng đều đoán già đoán
non trong lòng.
Kết quả của
một cơ sở còn có thể nghi ngờ, nhưng ba cơ sở liên tiếp đều cho cùng một kết quả.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không tiếp tục kiểm tra nữa.
Nhưng Hình Đống
lại không cam tâm, anh đã kiểm tra ở vài cơ sở khác nhau vào những thời điểm
khác nhau, cho đến khi có kết quả cuối cùng từ mấy cơ sở đó mới chịu dừng lại.
Hình Đống tự
châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ che đi biểu cảm của người đàn ông:
"Trực giác..."
Vệ Thanh,
"..."
"Lần đầu
tiên nhìn thấy Ôn Tình, tôi đã biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Một người
suốt bảy năm trời không thấy bóng, đột nhiên xuất hiện lại còn có một đứa con,
các cậu không nghi ngờ chút nào à?"
Hình Đống rít
một hơi thuốc thật sâu, tiếp tục nói: "Mặc dù không biết đứa bé đó làm
cách nào mà kết quả xét nghiệm gen mấy lần trước đó lại giống nhau, sau đó lại
hoàn toàn khác. Nhưng có thể khẳng định một điều, đối phương đã tốn nhiều công
sức bày ra màn kịch này, sẽ không phải vì chút mâu thuẫn tình cảm đơn giản..."
Từ cuộc đối
thoại của hai người, anh nghe được trong lúc nửa tỉnh nửa mê ngày hôm đó. Phó Tước
không hề quan tâm Thẩm Thanh Âm như những gì anh ta thể hiện.
Hiện tại điều
duy nhất rõ ràng là con hồ ly dâm đãng mà anh nuôi đang nắm giữ điểm yếu của
Phó Tước, khiến người đó phải kiêng dè cô, không dám dễ dàng động vào cô.
Việc duy nhất
có thể làm là để cô ấy tự nguyện "rời đi", mà cái "rời đi"
này, xét theo thái độ hiện tại của Thẩm Thanh Âm, có vẻ như là ở chỗ anh...
Phó Tước phải
quanh co, tốn nhiều công sức như vậy. Nếu nói là để "tranh giành tình cảm",
chắc chắn ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Vệ Thanh và
mấy người kia nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ một hồi, dường như mọi chuyện gần đây
đều trùng hợp một cách kỳ lạ.
"Vậy
bây giờ chúng ta chỉ có thể bị động chịu đựng như vậy sao?"
Hàn Bân khẽ nhổ
một cái: "Chịu đựng cái quái gì, nếu muốn chơi chúng ta cũng phải xem hắn
có đủ da để 'lột' không chứ!"
Hình Đống mặt
lạnh như băng, gảy tàn thuốc: " Giải quyết thù mới trước, rồi từ từ tính sổ nợ cũ...'"
Con cáo già
đó đã khiến anh nằm viện lâu như vậy, không thể không trả giá được, còn về đứa
bé đó...
lúc này Vương
Lực đúng lúc xen vào: "Anh Đống, Lão Bàng có một đứa em trai cùng cha khác
mẹ... Nghe nói anh ta ở đồn cảnh sát dưới đó không được 'sạch sẽ' cho lắm..."
Nghe vậy, Hình
Đống liếc nhìn đầu đinh ở trong góc, người sau hiểu ý gật đầu: "Em sẽ sắp
xếp."
"Làm
cho đẹp mắt một chút, tìm một người 'sạch sẽ'."
Tống Úc:
"Yên tâm đi, đảm bảo sẽ không để người ta nghi ngờ đến anh đâu."
Từ trước đến
nay, năm người họ phân công rõ ràng, Vệ Thanh kinh doanh ở ngoài sáng, Hàn Bân
và Tống Úc hoạt động trong các ngành nghề 'xám', còn Hình Đống và Vương Lực thì
hoàn toàn ẩn mình phía sau.
Meo: Ngành công nghiệp xám là cách nói chỉ những công việc hoặc
lĩnh vực nằm giữa hợp pháp và phi
pháp
Ban đầu bữa
cơm này mượn cớ Hình Đống xuất viện, dẫn Thẩm Thanh Âm đến giới thiệu chính thức
với mấy anh em. Mấy người ngoại trừ Vệ Thanh ra, ai nấy đều mang theo quà gặp mặt.
Kết quả bữa
cơm này biến thành bữa tiệc anh em, Hình Đống thậm chí còn chẳng uống được mấy ngụm
rượu.
Hàn Bân say
khướt nói líu nhíu: "Chậc... tôi đã bảo phụ nữ phiền phức mà! Các cậu nhìn
anh Đống bây giờ đi kìa, rượu không uống được, thuốc lá không hút được... gái
cũng không được chơi. Các cậu nói xem tìm một người phụ nữ sao mà cứ như tìm một
tổ tông vậy?"
Vệ Thanh liếc
nhìn Hàn Bân: "Người phụ nữ cậu tìm để giải quyết nhu cầu sinh lý, làm sao
có thể so sánh với người phụ nữ của anh ấy, đẳng cấp khác biệt thì có gì mà so
sánh chứ?"
Vẻ ngoài
xinh đẹp thì ngàn người như một, tâm hồn thú vị thì vạn người mới có một.
Thời đại
này, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp như hoa cũng chẳng có tác dụng gì, tâm cơ, mưu
mô và thủ đoạn mới là điều quan trọng nhất.
"Vệ Mẫn
nhiều năm qua, anh Đống còn chẳng nhớ mặt người ta. Thẩm Thanh Âm mới mấy
tháng, người ta đã 'bao' rồi..."
Sau khi ăn uống
no say, Hình Đống nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, các cậu cứ tiếp tục
đi, tôi về trước đây..."
Vệ Thanh
huýt sáo một tiếng về phía bóng lưng người đàn ông, ba người còn lại đều lắc đầu,
cam chịu xoè ví tiền ra.
Hình Đống,
"..."
"Anh Đống
à... Chốn dịu dàng dĩ nhiên là tốt, nhưng cơ thể anh bây giờ phải tiết chế bớt
đi. Tiếng tăm về việc anh ‘vì hồng nhan bắn pháo’ chơi một trận kinh thiên động
địa đã truyền ra rồi. Dù lão Bàng cho anh nghỉ phép đến trước Tết, nhưng cũng
không đâu có cho anh chơi tới bến như vậy đâu..."
Hình Đống:
"Thân thể ông đây khoẻ hơn các cậu nhiều!"
"Hừ... Bọn
em đâu có chịch phụ nữ đến mức vết thương bị bục ra đâu..."
"Ha ha
ha... anh Đống, chấp nhận đi... Chuyện này anh không thoát được đâu..."
Hình Đống
trước khi đi hung hăng liếc nhìn mấy người: "Các cậu sớm muộn gì cũng có
ngày này thôi."
Hàn Bân:
"Tôi thì không đâu."
Vệ Thanh cười
cười: "Đừng nói sớm vậy chứ, anh Đống còn 'ngã ngựa' rồi, tôi thấy cậu
cũng sắp rồi..."
"Hừ...
Người phụ nữ có thể khiến ông đây chịch nghiện chắc giờ này còn chưa ra đời
đâu..."
------------
Hình Đống trở
về biệt viện, trong phòng khách vẫn còn một chiếc đèn bàn sáng.
Người phụ nữ
co ro trên ghế sofa, đắp chăn mỏng ngủ mơ màng, trong tay vẫn cầm kim đan áo
len, bên cạnh là những cuộn len lông cừu vương vãi khắp sàn.
Hình Đống
nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, dường như
đây mới là hình dáng của một ngôi nhà.
Nhà không
còn lạnh lẽo, tăm tối, mặc kệ lúc nào cũng có một ngọn đèn sáng, còn có một người
đang đợi anh...
Hình Đống
nén lại cảm xúc kỳ lạ trong lồng ngực, tiến lên dọn dẹp những cuộn len vương vãi.
Khi rút kim đan áo len từ tay người phụ nữ, Thẩm Thanh Âm mơ mơ màng màng mở mắt.
"Anh về
rồi à?"
"Ừm, về
phòng ngủ đi..."
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Trong bếp có hầm canh gà cho anh, anh đi uống đi..."
"Lát nữa
anh uống, đưa em về phòng trước đã..."
"Không,
anh uống trước rồi hãy lên... Nhanh lên..."
Người phụ nữ
nửa tỉnh nửa mê là khó chiều nhất, Hình Đống không thể cãi lại Thẩm Thanh Âm,
đành phải vào bếp uống cạn bát canh gà trong nồi, sau đó mới quay lại bế Thẩm
Thanh Âm về phòng ngủ.
Trước khi ngủ,
Thẩm Thanh Âm còn kéo cổ áo người đàn ông ngửi ngửi: "Uống bao nhiêu rượu
rồi?"
Hình Đống
nhướng mày: "Không uống rượu, chỉ hút hai điếu thuốc thôi..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét