Biên tập: Meo687
Chương 79: Anh
muốn ông đây chịu trách nhiệm thế nào...
Tần Nghị
nghe người phụ nữ nói vậy, liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh: "Tôi sẽ khiến cô
ấy muốn ở bên tôi."
Thẩm Thanh
Âm nhướng mày: "Tuổi anh thế này ... Người nhà không giục cưới, giục sinh
con à?"
"Nhà
tôi là gia đình đơn thân, mẹ tôi có tư tưởng cởi mở, không cổ hủ... Trước khi
Tiêu Vũ tốt nghiệp đại học, sẽ không cần lo lắng về chuyện này..."
"Tôi
nghĩ... với thân phận và địa vị hiện tại của anh mà đính hôn với một... người
chưa thành niên e rằng quá trẻ con. Đợi cô bé đủ mười tám tuổi, hai người... nếu
còn ở bên nhau thì hãy nói tiếp..."
Mấy lời Thẩm
Thanh Âm nói rất khá uyển chuyển, dù sao thì theo kinh nghiệm trước đây, đàn
ông của Tiêu Vũ không phải là bỏ theo mùa thì cũng là bỏ theo tháng...
Chỉ có điều
lần này cô nàng đã đá phải thanh sắt rồi... Dám trực tiếp đến nhà đề cập chuyện
đính hôn, đổi lại là bậc phụ huynh khác có lẽ sẽ chào đón người đàn ông bằng một
trận đòn nhừ tử mất...
Tần Nghị
cũng không tỏ vẻ bất mãn về điều này, trái lại rất chân thành đáp: "Tôi sẽ
cho cô thấy sự chân thành của tôi..."
"..."
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm quăng cho Tiêu Vũ một ánh mắt tự cầu phúc đi, ý nói mình không giúp nổi.
Tiêu Vũ tức
giận cắn mạnh lên cánh tay người đàn ông: "Tết nhất rồi mà, anh có thấy phiền
không!?"
Lúc này Thẩm
Thanh Âm mới nhớ ra, mình bị Tần Nghị làm phân tâm, quên chuẩn bị bữa cơm tất
niên: "Hai người cứ nói chuyện đi... Tôi bận tay rồi... À thì... Tần... Nếu
tối nay không có việc gì thì..."
Chưa kịp nói
gì thêm, Tần Nghị đã đáp: "Người nhà tôi biết tôi ở Lâm Giang... đã xin
nghỉ phép đơn vị, được nghỉ lễ một tuần..."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
"Vậy tối
nay ở lại ăn cơm đi...". Nói rồi, cô liếc nhìn Tiêu Vũ: "Gọi An Cận
Sơn về đi..."
Tiêu Vũ bực
bội gật đầu: "Biết rồi."
------------
Khi Hình Đống
đến, anh trông thấy Tiêu Vũ nằm trên ghế sofa như đại gia, còn Tần Nghị thì ngồi
bên cạnh cô gái thỉnh thoảng lại đút đồ ăn vặt cho cô.
Tiêu Vũ miệng
ngốn đầy thức ăn, nhìn Hình Đống, lờ mờ gọi: "Anh rể... Chị em ở trong bếp..."
Tần Nghị ngẩng
đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: " Hình doanh... Lâu rồi không gặp..."
doanh, tương đương
với tiểu đoàn trong quân đội hiện đại, chỉ huy doanh trại quân đội á.
Hình Đống cởi
áo khoác tùy tiện ném lên ghế sofa: "Cũng mấy năm rồi..."
Tần Nghị liếc
nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, ám chỉ: "Hình doanh có phúc thật..."
Hình Đống
đương nhiên biết người đàn ông ám chỉ điều gì, năm đó anh kết hôn, người của Tần
Nghị đã đến uống rượu.
Mặc dù hai
người từng có chút mâu thuẫn nhỏ riêng tư, nhưng ngoài mặt mọi người đều giữ thể
diện rất tốt.
"Thiếu
tá Tần cũng vậy."
Tiêu Vũ vùi
đầu chơi game, hoàn toàn không quan tâm đến dòng chảy ngầm giữa hai người đàn
ông.
Bầu không
khí đột nhiên rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Hình Đống
không giằng co lâu, anh xắn tay áo lên: "Cứ ngồi tự nhiên đi, tôi vào bếp
giúp một tay..."
"Hình doanh
không cần khách sáo..."
Tiêu Vũ ngẩng
đầu lườm người đàn ông: "Anh đúng là không coi mình là người ngoài nhỉ."
Tần Nghị
nhìn bóng lưng người đàn ông, khóe môi nhếch lên: "Sao tôi có thể là người
ngoài được... Ít nhất trong tương lai tôi còn có thân phận hợp pháp."
Tiêu Vũ nghe
vậy, quay đầu nhìn vào bếp: "Anh đang gây chuyện đó."
"Tôi
đâu có..."
Tần Nghị vừa
nói vừa nhét một miếng táo vào miệng Tiêu Vũ: "Dù sao đi nữa, sau này tôi
cũng sẽ là em rể hợp pháp của chị em đúng không?"
"Giữ mặt
mũi chút đi."
Từ lời người
đàn ông nói, Tiêu Vũ cũng hiểu giữa hai người tám phần là có mâu thuẫn, mà còn
không nhỏ nữa.
Thẩm Thanh
Âm đang ở trong bếp không để ý động tĩnh bên ngoài, cho đến khi Hình Đống vào bếp
cô mới phản ứng lại.
"Anh
sao lại đến đây? Tối nay không phải anh trực sao?"
Hình Đống liếc
nhìn phòng khách: "Chuyện gì vậy?"
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm bất lực thở dài: "Anh nói Tần... thiếu tá Tần à?"
Đối với Tần
Nghị, người đàn ông có tuổi tác gần bằng Hình Đống, cô thực sự khó liên tưởng
anh ta với Tiêu Vũ.
Huống hồ đối
phương còn tự xưng là em rể tương lai của cô, cách xưng hô với Tần Nghị thật sự
hơi khó mở miệng.
Hình Đống tiếp
lấy công việc trong tay Thẩm Thanh Âm, lơ đãng hỏi: "Anh ta đến làm
gì?"
"..."
Thẩm Thanh Âm liếc nhìn phòng khách, thành thật nói: "Anh ta nói... muốn
đính hôn với Tiêu Vũ..."
Hình Đống sững
sờ, dường như không chắc chắn hỏi lại lần nữa: "Em nói cái gì?"
Thẩm Thanh
Âm xòe tay: "Anh không nghe nhầm đâu, anh ta muốn kết hôn với Tiêu
Vũ."
Nghe vậy,
Hình Đống im lặng một lát, sau đó mới nói: "Anh ta không phải người tốt."
Đối với hành
động đính hôn khó hiểu của Tần Nghị, Thẩm Thanh Âm không phải là không nghi ngờ.
Nhưng Tiêu
Vũ dù sao cũng không phải cô gái bình thường, ít nhất bây giờ Tiêu Vũ vẫn hài
lòng với một số khả năng của Tần Nghị...
Giả sử sau
này Tiêu Vũ thực sự muốn chia tay, cô tin chắc Tiêu Vũ cũng có thể tự mình giải
quyết được...
Hiện tại hai
người này chẳng qua chỉ đang tận hưởng trò chơi mèo vờn chuột, anh đuổi tôi chạy
mà thôi...
Thẩm Thanh
Âm vòng tay ra sau lưng ôm lấy thắt lưng anh, chuyển đề tài: "Anh ta không
phải người tốt, nhưng anh ta chịu cưới Tiêu Vũ... Chú Hình là người tốt, vậy
chú Hình có chịu trách nhiệm không?"
Đây là lần
thứ ba Thẩm Thanh Âm ám chỉ bằng lời nói, một lần là mượn danh chiếc vòng cổ, một
lần là ở cửa tiệm trang sức, còn lần này thì mượn gió của Tần Nghị...
Trước khi
Hình Đống vào bếp không phải là không nghe thấy luận điểm hợp pháp của Tần Nghị,
nhưng bây giờ...
"Em muốn
ông đây chịu trách nhiệm thế nào? Hả?"
Thấy người
đàn ông lại ném câu hỏi trở lại, tay Thẩm Thanh Âm đang ôm người đàn ông vô thức
buông lỏng ra: "Hôm nay là ba mươi tết, chú Hình là người có gia đình, e rằng
không thích hợp ở lại đây..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét