Biên tập: Meo687
Chương 58: Đối
với cô ấy thì khác...
Sáng sớm hôm
sau, Thẩm Thanh Âm vừa thức dậy đã thấy trong lòng hốt hoảng, luôn có cảm giác có
chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Hứa Thiến vừa
nhận được điện thoại, đã vội vàng quay về cục.
Thẩm Thanh
Âm do dự một lúc lâu, gọi điện cho Hình Đống, nhưng giọng nữ máy móc báo hiệu
điện thoại người đàn ông đã tắt máy.
Nghĩ đến việc
người đàn ông nửa đêm còn có thể giở trò lưu manh, cô cố gắng trấn an lòng mình
một chút.
Có điều suốt
cả buổi sáng, mắt phải cô cứ giật liên hồi, sự hoảng loạn trong lòng cũng không
hề giảm đi chút nào.
Thẩm Thanh
Âm không khỏi cảm thấy hơi bồn chồn.
Lưu Dĩnh thấy
vậy, cẩn thận hỏi: "Chị... chị có phải không khỏe không?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Không... có thể là tối qua ngủ không ngon..."
"Hai hôm
nay nhiệt độ giảm mạnh, chị chú ý nhé..."
Thẩm Thanh
Âm mất hồn mất vía đáp lời, không ngừng nhìn điện thoại.
Bên ngoài
phòng mổ, một đám người đang tụ tập đông nghịt, đèn đỏ trong phòng cấp cứu vẫn
luôn sáng.
Vương Lực đầu
quấn băng, trên người mấy người khác cũng quấn không ít băng vải.
Từng người một
đều mang vẻ mặt nặng nề đứng canh ở cửa phòng mổ.
Vệ Thanh,
Hàn Bân và mấy người khác ở cửa phòng mổ, mắt đỏ hoe.
Nhóm người đợi
rất lâu, cửa phòng mổ mới mở ra, người đàn ông máu me khắp người được đẩy ra
ngoài.
Vệ Thanh vội
vàng tiến lên hỏi thăm: "Bác sĩ, tình hình anh tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ lê bước
mệt mỏi, nói: "Mặc dù bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đầu anh ấy bị
chấn thương nặng, không biết khi nào mới tỉnh lại, phải nhập viện theo dõi một
thời gian."
"Vất vả
rồi."
Bác sĩ lắc đầu:
"Không sao, chủ yếu là lúc trước bệnh nhân bị thương, chưa được chăm sóc tốt,
lần này lại dồn vào cùng một lúc... Sau này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt...".
"Tôi biết
làm cảnh sát không dễ dàng gì, nhưng dù sao cũng không thể bất chấp tính mạng
như vậy... Sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất..."
Nói xong,
bác sĩ lại dặn dò một đống việc cần chú ý, sau đó mới rời đi.
Hàn Bân đi
theo y tá làm thủ tục nhập viện, những người trong đội điều tra hình sự ở lại
phòng bệnh một lúc rồi cũng được Vương Lực đưa về.
Đêm qua mọi
người đều bị thương, gần như thức trắng cả đêm, dù cho người làm bằng sắt cũng
không chịu nổi.
Mọi người đi
hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại Vệ Thanh và Vương Lực.
Vừa rồi bởi vì
đông người miệng lưỡi lộn xộn, Vệ Thanh không hỏi nhiều. Bây giờ chỉ có hai người
họ, lúc này anh mới lên tiếng: "Sao chỉ có một mình anh Đống bị thương nặng
như vậy?"
Trên mặt Vương
Lực thoáng qua một tia hung dữ, lạnh lùng nói: "Lần này mười phần là bị lão
cáo già kia hãm hại!"
"Rốt cuộc
xảy ra chuyện gì?"
Vương Lực đứng
bên giường Hình Đống, buồn bã nói: "Hành động hôm qua là do cục trưởng
đích thân chỉ đạo. Ban đầu chúng tôi theo dõi rất kỹ, ai ngờ bọn người đó đột
nhiên xông ra. Chúng nó người đông thế mạnh, bọn tôi không đề phòng nên bị thiệt.
Chẳng qua người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đám người hôm qua là nhắm vào anh
Đống..."
"Ý anh
là, chuyện của các anh là do con cáo già kia cố tình hãm hại anh Đống hả?"
Vương Lực gật
đầu: "Tên khốn đó là một kẻ giả nhân giả nghĩa, bề ngoài trọng dụng anh Đống,
sau lưng không chừng ngứa mắt anh Đống đến mức nào."
Kể từ lần
trước hai người ăn cơm xong về, anh ta đã mơ hồ nhận ra có điều không đúng. Chỉ
có điều khoảng thời gian này bị Ôn Tình và đứa bé đột nhiên xuất hiện làm xáo
trộn kế hoạch.
Vệ Thanh mặt
mày khó coi nói: "Món nợ này, sẽ không cứ thế mà bỏ qua đâu."
Hàn Bân trở
về, nhìn hai người trong phòng bệnh, lạnh lùng hỏi: "Người nhà anh Đống ca
vẫn chưa đến à?"
Nghe vậy, Vệ
Thanh cười lạnh một tiếng: "E là cậu đã đánh giá cao Từ Mai rồi."
Ai mà không
biết gia đình Từ Mai chỉ khi thiếu tiền mới nhớ đến Hình Đống, còn nhà họ
Hình... Ngoại trừ Hình Lợi ra, ai mà chẳng coi Hình Đống như một cái máy rút tiền
không bao giờ cạn.
Nhất thời, bầu
không khí chìm vào tĩnh lặng.
Lúc này, điện
thoại của Vương Lực đột nhiên reo lên.
Vương Lực
nhìn Vệ Thanh, người sau cau mày: "Có chuyện gì?"
"Điện
thoại của cô Thẩm..."
Vệ Thanh
nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường bệnh: "Nghe đi."
Vương Lực cầm
điện thoại đi sang một bên nói vài câu rồi cúp máy.
Hàn Bân liếc
nhìn Vương Lực, không đồng tình nói: "Anh nói với cô ấy chuyện này làm
gì?"
Vương Lực
nhìn Vệ Thanh, hai người im lặng một chút, nói: "Anh còn không nhìn ra
sao? Anh Đống đối với cô Thẩm này không giống như những người khác..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét