Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

97. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687



Chương 97: Chị không phải là... có rồi chứ?

 

 

Hình Đống liếc nhìn Tiêu Vũ và An Cận Sơn, trầm giọng nói: "Hai đứa đi ngủ đi..."

Hai người hoàn toàn bị coi là trẻ con: "..."

Tần Nghị vỗ vai Tiêu Vũ: "Đi đi, lát nữa anh lên ngay."

An Cận Sơn nhìn anh do dự một lát, nói: "Này, anh thay vì lo lắng về Thang Chu, thà đề phòng Phó Tước còn hơn, anh ta mới là một hố đen..."

Cậu chàng cũng đã hiểu ra rồi, bây giờ Thẩm Thanh Âm hoàn toàn sẽ không quay đầu lại nữa...

Người đó chỉ có thể sai khiến Phó Tước, để anh ta đề phòng Phó Tước thì vẫn tốt hơn.

Nghe vậy, Tiêu Vũ nhướn mày: "Được thôi, đã thì bán người đi."

"Ài..." An Cận Sơn thở dài.

Cứ tưởng An Cận Sơn sẽ nói gì đó, kết quả cậu nhóc lại cụp vai đi thẳng lên lầu.

Hình Đống: "..."

Nghe vậy, Vệ Thanh cười cười: "Anh Đống, em rể của anh có chút thú vị đấy..."

Mãi đến nửa đêm, mấy người mới rời đi.

Tần Nghị về phòng nhìn Tiêu Vũ đang nằm trên giường chưa ngủ, nói: "'Anh rể cũ của em rất có năng lực đấy chứ?"

Tiêu Vũ lườm một cái, mặt đầy vẻ khinh thường: "Anh rể cũ? Phó Tước? Anh đánh giá cao anh ta quá rồi... Anh ta chẳng qua chỉ là một cái máy nợ di động thôi..."

Tần Nghị: "..."

Ngày hôm sau, Tần Nghị phải về đơn vị, có điều trước khi đi trên người Tiêu Vũ xuất hiện vô số vết tích giống hệt của Hình Đống.

Hình Đống liếc nhìn hai người: "Đừng có quá đáng quá."

Tần Nghị: "Yên tâm đi, anh rể, ông đây nói được làm được, đợi cô ấy lên đại học nhất định không tha cho cô ấy."

Hai chữ "anh rể" của người đàn ông được nhấn rất mạnh, khiến Hình Đống nổi cả da gà.

Hình Đống: "..."

------------

Còn An Cận Sơn, cho dù cậu chàng có nịnh nọt Hình Đống thế nào cũng không thoát khỏi số phận nhập học.

Ngày khai giảng, An Cận Sơn mặt mày ủ rũ đứng ở cửa: "Em muốn về nhà... Em nhớ mẹ em..."

Hình Đống cứ tưởng An Cận Sơn gây ra chuyện gì bên ngoài, khiến cậu nhóc phải nịnh nọt anh suốt nửa tháng trời.

Ai ngờ, cuối cùng chỉ là không muốn đi học.

Tiêu Vũ ung dung liếc cậu nhóc, nói: "Muốn đi thì cứ đi, đàn ông của bà đây còn chưa làm bà thoả mãn đâu..."

"Chậc, chị thật sự tính gả cho Tần Nghị à?"

Tiêu Vũ: "Chẳng lẽ gả cho mày!?"

An Cận Sơn: "Chết tiệt!"

Cậu thiếu niên bị Hình Đống ép nhuộm lại đầu tóc đen, lẩm bẩm chửi bới rồi ra khỏi nhà.

Sau khi hai người đi, Thẩm Thanh Âm mới nhìn Hình Đống, cười nói: "Người ta gọi 'anh rể dài, anh rể ngắn' suốt hơn một tháng, cuối cùng ngay cả tóc cũng không giữ được, anh làm anh rể đúng là vô tình quá..."

Hình Đống chậm rãi uống một ngụm cháo: "Học sinh thì phải có dáng vẻ học sinh, nhưng... tại sao cậu chàng lại sợ đi học đến vậy?"

Thẩm Thanh Âm: "..."

Câu hỏi này quá khó, ai mà bị học đi học lại cấp ba mấy chục lần cũng sẽ sụp đổ thôi.

"Có thể là cái miệng đánh, ở trường dễ bị ăn đập..."

"..."

Hình Đống ôm chầm lấy Thẩm Thanh Âm, thấp giọng nói: "Hay là đừng mở cửa tiệm hoa nữa?"

Thẩm Thanh Âm sững sờ, đã một thời gian kể từ khi xảy ra vụ bắt cóc lần trước.

Trong khoảng thời gian này, Hình Đống vẫn luôn ở bên cạnh cô. Mỗi ngày gọi điện và nhắn tin đúng giờ cố định, tan làm là về nhà ngay, không bao giờ ở lại bên ngoài.

Hơn nữa, trông anh cũng không biểu hiện gì bất thường, cô cứ tưởng chuyện đó đã qua rồi, lại không ngờ nó đã cắm một cái gai vào trong lòng Hình Đống.

"Chú Hình... chú muốn nuôi em thành chim hoàng yến không bước chân ra khỏi cửa nhà à?"

Nghe người phụ nữ gọi một tiếng "chú Hình" đã lâu không nghe thấy, mí mắt Hình Đống giật giật: "Chú Hình??"

Thẩm Thanh Âm vòng tay ôm eo người đàn ông, hôn mạnh một cái: "Bởi vì chú Hình mới xem người ta là chim hoàng yến để nuôi, còn chồng của em sẽ tin rằng bản thân anh ấy có thể bảo vệ em, cũng sẽ tin rằng em có thể bảo vệ tốt bản thân..."

Nghe vậy, Hình Đống lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu ông nói không tin bản thân không tin em, vậy ông chỉ có thể làm chú Hình thôi sao?"

Thẩm Thanh Âm cắn nhẹ lên yết hầu gợi cảm của người đàn ông: "Vậy thì phải xem anh muốn chọn thân phận nào?"

Bàn tay to lớn của Hình Đống nắn bóp bầu vú mềm mại của người phụ nữ, khàn giọng nói: "Sáng sớm đừng khiêu khích ông!"

Thẩm Thanh Âm kéo cổ áo len cao cổ của người đàn ông xuống, mút mạnh lên đó một vết dâu tây đỏ tươi: "Không thể quên dâu tây hàng ngày."

Đối với vết dâu tây mà ngày nào Thẩm Thanh Âm cũng kiên trì tạo ra, Hình Đống bất lực cong môi: "Em có biết bây giờ trong cục chúng tôi ngầm gọi ông đây là gì không?"

"Gọi là gì vậy?"

Hình Đống cúi người xuống cũng mút ra một vết đỏ trên cổ Thẩm Thanh Âm, hung hăng nói: "Bây giờ ông đây có biệt danh là đội trưởng Dâu tây!"

Ngày nào cũng đi làm với một đống vết dâu tây trên cổ, mấy tên vô lại ế mốc trong đội có thể không ghen tỵ chắc!?

"Hì... Biệt danh này nghe là thấy trẻ trung rồi, anh không thích à?"

Thẩm Thanh Âm cười buông người đàn ông ra, trêu chọc: "Gọi vậy làm anh trẻ ra ít nhất mười mấy tuổi đó!"

Hình Đống: "Ha..."

Kể từ khi Thẩm Thanh Âm chấp nhận hiện thực, cô đã hoàn toàn trở thành một cô gái nhỏ đang yêu.

Mỗi sáng, vết dâu tây không thể thiếu, trong cuộc sống, tất cả đồ dùng cá nhân của hai người đều được thay bằng đồ cặp tình nhân.

Bình thường, Hình Đống mỗi ngày ăn gì, mặc gì, mang theo đồ ăn vặt gì đều do cô tự tay sắp xếp. Điều này cũng khiến Hình Đống đã quen coi biệt viện là nhà.

Căn hộ hai phòng ngủ cách biệt thự vài km, kể từ sau Tết đến giờ anh vẫn chưa từng quay về.

Sau Tết, Từ Mai từ dưới quê lên, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi bụi bặm nồng nặc, cho thấy căn nhà đã lâu không có ai quay về.

Trong lòng Từ Mai không khỏi lạnh lẽo, cảm giác mất kiểm soát chưa từng có khiến cô tâ hoảng sợ.

Dọn dẹp xong căn nhà, Từ Mai ngồi ở phòng khách một lúc lâu, cuối cùng mới gọi điện cho Hình Đống.

Hình Đống vừa họp xong, điện thoại của Từ Mai gọi đến.

"Alo..."

Từ Mai nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của người đàn ông, lòng cô thắt lại: "Anh Đống, em đây, Từ Mai..."

"Tôi biết, có chuyện gì?"

Từ Mai nhìn lịch nói: "Bố em nói sinh nhật năm nay muốn tổ chức ở thành phố, bảo chúng ta chuẩn bị... Hầu hết họ hàng trong nhà đều muốn lên... xem sắp xếp ở đâu..."

Nghe vậy, Hình Đống nhíu mày, đi sang một bên châm một điếu thuốc: "Không phải còn một thời gian nữa sao?"

Cái gọi là sắp xếp mà Từ Mai nói chẳng qua là muốn anh bỏ tiền bỏ công sức để làm đẹp mặt bố Từ, để ông ta có vốn liếng khoe khoang trước mặt họ hàng.

Nếu là trước đây, vì bớt việc đương nhiên anh sẽ chi tiền, nhưng bây giờ...

"Đúng là còn chút thời gian, nhưng không phải cần đặt khách sạn trước, sắp xếp chỗ ở cho họ hàng sao... Thế nên em mới muốn bàn bạc trước với anh..."

Nói đến đây, Từ Mai dừng lại một chút: "Trước đây em có nói đếnchuyện nhận con nuôi, hai hôm trước em với bố và mọi người đi xem hai đứa trẻ, đều khá tốt... Hy vọng anh sắp xếp thời gian rồi chúng ta cùng đi làm thủ tục..."

Nghe đến đây, ánh mắt sắc bén của Hình Đống chợt chùng xuống, anh lên tiếng cắt ngang: "Tôi đã nói rồi, không nhận nuôi."

"Nhưng mà, nhưng mà bố nói..."

Hình Đống: "Tôi vẫn nói câu đó, ai nói cũng vô dụng."

Nếu đến đây mà anh vẫn không hiểu ý đồ của Từ Mai, thì anh đúng là đã sống uổng phí bao nhiêu năm rồi.

Những ngày này đắm chìm trong sự dịu dàng của hồ ly nhỏ kia, nếu không phải Từ Mai gọi điện thoại đòi tiền, anh suýt chút nữa đã quên mất mình còn có một người vợ đàng hoàng.

Giờ đây, người vợ cưới hỏi đàng hoàng này lại nghĩ trăm phương ngàn kế nghĩ đủ mọi cách trói buộc anh.

Điếu thuốc trên tay Hình Đống đã cháy hết, anh nhìn lớp tuyết bên ngoài đã tan hơn một nửa, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ chưa từng có.

Ly hôn... có lẽ cũng không phải là chuyện khó khăn gì...

----------

Kể từ đó, trong suốt hơn nửa tháng, Thẩm Thanh Âm hầu như rất ít khi thấy bóng dáng Hình Đống.

Mỗi lần điện thoại chưa nói được mấy phút, người đàn ông đã mất tích.

Thậm chí đôi khi về biệt thự chưa ngủ được bao lâu, anh lại bị điện thoại gọi đi.

Nhưng mặc kệ cô dò hỏi thế nào, người đàn ông vẫn sống chết không chịu mở lời. Ngay cả khi cô giở trò giận dỗi, Hình Đống cũng chỉ ghì chặt cô xuống giường ‘dậy dỗ’ một phen, cũng không chịu nói thật.

Mùa xuân rất nhanh đã đến, những hạt giống hoa trồng trong sân cũng đã nảy mầm.

Trời vẫn còn hơi se lạnh, dù là vườn hoa hay biệt thự cũng đều vắng vẻ.

Không biết có phải vì mùa xuân đã đến hay không, mà ngày nào Thẩm Thanh Âm cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Hứa Thiến vừa vào cửa đã thấy Thẩm Thanh Âm nằm trên ghế mây ngủ gật: "Chà, đội trưởng Hình cũng đã lớn tuổi vậy rồi, vẫn còn tiệc tùng mỗi đêm vậy sao?"

Thẩm Thanh Âm lắc đầu, yếu ớt nói: "Đừng nhắc đến anh ta nữa, gần đây cũng không biết thần thần bí bí làm gì sau lưng tôi, cách ba bữa nửa tháng không thấy mặt mũi đâu!"

"Đàn ông đều cái tính chó đó! Lâu ngày thì chán thôi! Mẹ kiếp!"

Nghe vậy, Hứa Thiến nhướng mày: "Em thật sự không biết đội trưởng Hình đang bận gì sao?"

Thẩm Thanh Âm lắc đầu: "Đã bảo đừng nhắc tới anh ta rồi mà! Chị còn nhắc!?"

Hứa Thiến: "..."

Thấy cảm xúc cô nàng bất ổn như vậy, Hứa Thiến quan sát một hồi, chợt khựng lại: "Âm Tử, nhìn tình hình của em không phải là... có rồi chứ?"

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.