Biên tập: Meo687
Chương 120: Nhất
Nhất muốn có em gái...
Hình Đống nhận
được điện thoại báo tin con gái mất tích, lo lắng đến mức nóng ruột, sợ con bé
bị kẻ xấu bắt cóc. Sau khi kiểm tra camera giám sát quanh biệt thự, anh dẫn từng
tốp người lên núi, còn Vương Lực trực tiếp dẫn người lập chốt kiểm tra nghiêm
ngặt các phương tiện qua lại ở các giao lộ trong thành phố, chỉ sợ cục cưng bị
bắt cóc.
Thẩm Thanh
Âm định lên núi, nhưng bị người đàn ông chặn lại: "Anh đi tìm... Em đừng
lo... Con bé không sao đâu, chỉ là ham chơi thôi..."
Hai bảo mẫu
cuống quýt: "Cô chỉ thấy con bé đang nhổ cỏ chơi, rồi quay người lấy cái
khăn, ai ngờ chỉ trong chốc lát con bé đã biến mất rồi..."
Càng nói, mặt
Hình Đống càng nặng trĩu, liên tưởng đến chuyện Thẩm Thanh Âm bị bắt cóc mấy
năm trước, mặt anh càng tối tăm.
Thẩm Thanh
Âm biết Hình Đống suy nghĩ nhiều, vội nói: "Anh đừng nghĩ lung tung, cứ
vào trong núi xem sao... Biết đâu nó đang trốn ở đâu đó nghịch bùn..."
"Ừm..."
Hình Đống đáp lời, để lại vài người ở biệt thự trông điện thoại: "Lát nữa
có điện thoại đến thì bảo họ nghe... Biết chưa?"
"..."
Thẩm Thanh Âm nhìn người đàn ông như đang đối mặt với kẻ thù lớn, đáp: "Được..."
Cô không phải
là không lo lắng cho con bé, chỉ là Hình Nhất Nhất có hai người cậu và dì nhỏ
vô cùng tài năng, lại có Phó Tước đứng sau, từ nhỏ đã được tặng không ít những
bùa hộ mệnh đặc biệt.
Nếu con bé
thực sự có chuyện gì bất trắc, cô và An Cận Sơn, Tiêu Vũ có thể cảm nhận được
ngay lập tức. Nhưng bây giờ lại không hề có phản ứng nào, chỉ có thể nói rằng đứa
trẻ nghịch ngợm Hình Nhất Nhất đã chạy vào núi chơi đến mức không tìm thấy đường
về nhà.
Đoàn người của
Hình Đống vây quanh núi kêu hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy Hình Nhất Nhất
cả người dính đầy bùn đất trong một hang núi.
Hình Nhất Nhất
vẫy vẫy bàn tay bẩn thỉu, tập tễnh chạy về phía Hình Đống: "Ba ba... thỏ...
thỏ..."
Hình Đống một
tay bế người đất sét nhỏ lên, nhìn kỹ: "Nhất Nhất nói cho ba ba biết con
đau ở đâu?"
"Ba
ba... thỏ thỏ..." Hình Nhất Nhất chỉ vào hai con thỏ nhỏ trong hang, kêu
lên: "Thỏ thỏ... Con muốn thỏ thỏ... Con muốn thỏ thỏ..."
Vệ Thanh
nhìn tiểu ma vương đầy sức sống, không chút sợ hãi nào trước mặt, xoa xoa thái
dương, nói với người bên cạnh: "Nếu sau này tôi muốn có con, anh hãy lấy
Hình Nhất Nhất ra để cảnh cáo tôi!"
Nếu trong
nhà anh ta có một đứa trẻ nghịch như quỷ thế này, chắc tuổi thọ của anh sẽ giảm
ít nhất mười mấy năm!
Trời biết
hôm nay Hình Đống suýt chút nữa đã thanh toán hết tất cả những kẻ thù cũ của
mình.
Hình Nhất Nhất
trở về nhà an toàn, cùng với đó là cô nhỏ phải chịu hình phạt đứng úp mặt vào
tường trong hai giờ.
Hình Nhất Nhất
tủi thân bĩu môi, hoàn toàn không nhận ra quá trình hoạt động tâm lý của ba
mình trong suốt cả ngày hôm nay.
"Ba
ba... Chân nhỏ đau..." Nói rồi, Hình Nhất Nhất vặn vẹo bàn chân nhỏ bẩn thỉu.
Hình Đống mặt
lạnh tanh, không chút căng thẳng hay lo lắng như ban ngày: "Con đứng thẳng
cho ba."
Thẩm Thanh
Âm: "Tại sao lại một mình chạy vào núi?"
"Ma ma...
Trong núi có rất nhiều thỏ... " Nói rồi còn vừa ra hiệu, "Trong núi
còn... còn có một chú đẹp trai... Chú ấy đưa con... đưa con đi tìm được rất nhiều
thỏ..."
Mặc dù Hình
Nhất Nhất nói chuyện đứt quãng, nhưng vẫn nói ra trong núi có người, sắc mặt
Hình Đống lập tức chùng xuống.
"Chú đẹp
trai thế nào? Có phải chú ấy đưa con lên núi không?!"
Ban đầu Hình
Đống nghĩ rằng chỉ là Hình Nhất Nhất ham chơi, lợi dụng lúc người lớn không có ở
đó chạy lung tung. Nhưng bây giờ anh mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như
vậy.
Hình Nhất Nhất
nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ủ rũ cụp đầu, thì thầm: "Xin
lỗi... Ba ba... Chú đẹp trai không cho con nói với ba ma..."
Thẩm Thanh
Âm lại ngay lập tức nghĩ đến một người, liếc nhìn Hình Đống với vẻ mặt khó coi,
thấp giọng nói: "Em sẽ nói chuyện với con... Anh đi xem lại camera giám
sát ở cổng biệt thự đi..."
Còn chưa nói
xong, Hình Đống đã đứng dậy.
Thẩm Thanh
Âm nhìn Hình Nhất Nhất đang bồn chồn xoắn ngón tay: "Hình Nhất Nhất..."
"Má má...
Con có thể vào núi tìm chú đẹp trai chơi nữa không? Chú ấy sẽ bắt cho con rất
nhiều thỏ nhỏ..."
"Nếu ba
ba không biết chú ấy là ai... Sau này con sẽ không thể ở đây nữa... Cũng sẽ
không bao giờ gặp được chú ấy nữa... Con nói cho má má biết, có phải chú ấy đưa
con đi không?"
Hình Nhất Nhất
lắc đầu: "Không phải... Là con tự chạy ra ngoài đuổi thỏ, nhưng con bị ngã
trong núi, thỏ chạy mất, rồi chú đẹp trai mới xuất hiện đưa con đi tìm thỏ..."
Thẩm Thanh
Âm xoa xoa đầu nhỏ của Hình Nhất Nhất: "Nếu con còn chạy lung tung như vậy,
ba ba chỉ có thể đưa chúng ta về nhà ở bên hồ thôi..."
"Má
má... Sau này Nhất Nhất sẽ không nghịch ngợm nữa... Nhất Nhất thích ở
đây..."
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu, Hình Nhất Nhất luôn tích cực nhận lỗi, nhưng không bao giờ biết hối
cãi.
Không biết rốt
cuộc tính cách cô bé là giống cô hay giống với Hình Đống.
Hình Đống
xem đi xem lại camera giám sát mấy lần, mới xác định Hình Nhất Nhất thực sự tự
mình chạy vào núi, chứ không phải bị người ta dụ dỗ vào núi.
Xét thấy
trong núi có một mối đe dọa tiềm ẩn, cuối cùng cả gia đình vẫn chuyển về sống ở
thành phố.
Hình Nhất Nhất
vì chuyện này mà buồn bã mất mấy ngày, cho đến khi Hình Đống đưa con bé đi học
mới vui vẻ trở lại.
Hình Đống liếc
nhìn con gái mình, nói với Thẩm Thanh Âm: "Đừng để anh tìm thấy người đó,
nếu không anh sẽ đánh gãy chân anh ta!"
Bây giờ đã bắt
đầu để ý đến con gái anh rồi, sao anh có thể không đánh gãy chân anh ta chứ!?
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Mặc dù biết
người đó là ai, nhưng để tránh rắc rối, cô ấy vẫn âm thầm chọn cách im lặng.
Chẳng qua cô
trông chừng Hình Nhất Nhất chặt chẽ hơn.
Tiêu Vũ:
"Ba người... đúng là ân oán tình thù đời đời kiếp kiếp day dưa không dứt..."
Thẩm Thanh
Âm: "Anh ta không có ý xấu, chị cũng không thể nói gì anh ta."
Sau khi được
thăng chức, hai năm nay Hình Đống đã chuyển công tác, thêm chuyện Hình Nhất Nhất
bị lạc nữa. Từ đó về sau ngày nào anh cũng tự mình đưa đón con đi học, đúng là
một người ba tốt chính hiệu.
Mặc kệ là ai
nhìn thấy cũng phải cảm thán một tiếng: "Cuồng con gái'!"
Gia đình họ
Hình kể từ ngày Hình Đống ly hôn với Từ Mai, mấy năm nay Hình Đống đã kiên quyết
cắt đứt mọi liên hệ. Ngoài việc chu cấp đầy đủ phí phụng dưỡng không thiếu một
xu, bên nhà họ Hình không còn bất kỳ liên lạc hay qua lại nào nữa.
Chỉ thỉnh
thoảng nghe nói bố Hình muốn gây chuyện, nhưng lần nào cũng tiếng sấm rền vang
mà không có mưa. Hai năm nay sức khỏe ông ta không tốt nên cũng không thể gây
chuyện được nữa, ngoài Hình Lợi canh giữ bên giường bệnh ra, hai người con trai
còn lại ngoài việc chu cấp tiền, cũng không xuất hiện lần nào.
Thẩm Thanh
Âm chưa bao giờ dùng quan hệ huyết thống để ràng buộc Hình Đống về mặt đạo đức.
Đối với Hình Đống mà nói, việc nuôi dưỡng một gia đình lớn như vậy đã là tận
tình tận nghĩa rồi... Sau khi có gia đình riêng, đương nhiên phải đặt gia đình
mình lên hàng đầu.
Còn nhà họ Từ
kể từ sau đám cưới muốn gây chuyện bị Phó Trước mời ra ngoài, Hình Đống đã cho
người thu thập không ít chuyện tồi tệ của Từ Đinh, đến tuổi là tống cậu ta vào
tù.
Bố Từ mất đi
đứa con trai độc nhất, lại chẳng ưa gì Từ Mai. Mẹ Từ tuổi đã cao không thể sinh
nữa, nên ông ta ra ngoài tìm một người phụ nữ khác muốn sinh thêm một đứa con
trai.
Nhưng không
ngờ người phụ nữ bên ngoài đó lại mang thai con của người đàn ông khác, dụ dỗ bố
Từ đưa cho cô ta gần hết tiền tiết kiệm. Cuối cùng bố Từ mất cả tiền lẫn người,
tài sản trong nhà đều bị cô ta cuỗm đi mất.
Thấy cuộc sống
không thể tiếp tục, mẹ Từ đã đề nghị ly hôn và sống với một người đàn ông góa vợ
cùng làng.
Còn bên này,
bố Từ mất cả tiền lẫn người, vợ con ly tán, không có ai để trút giận, chỉ có thể
trút hết cơn giận lên Từ Mai.
Ngày trước nếu
không phải Từ Mai ngoại tình không giữ được Hình Đống, thì một gia đình đang êm
đẹp, sao có thể rơi vào tình cảnh này.
Bố Từ tàn nhẫn
không chỉ tự mình lăng nhục Từ Mai, mà vì tiền còn ép Từ Mai ra ngoài làm việc.
Mà cái gọi là làm việc đó chính là ra công trường bên ngoài tiếp khách, chỉ cần
chịu trả tiền thì mặc kệ là ai, cô ta cũng không từ chối.
Không lâu
sau Từ Mai đã mắc bệnh lậu, còn bố Từ cũng chẳng khá hơn là bao. Hai người chỉ
mấy tháng sau đã chết nơi đất khách quê người không ai hỏi han.
Trong làng
có những kẻ ngồi lê đôi mách, truyền chuyện này về làng, đa số mọi người đều cười
xòa, không có nhiều sự đồng cảm hay thương xót cho số phận của hai người.
Còn bố Hình
thì vì những lời đồn thổi bên ngoài mà ít khi ra ngoài, đôi khi cũng tự hỏi liệu
mình có làm sai không khi đã chọn một cô con dâu như vậy.
Tuy nhiên,
Hình Đống không quan tâm đến những người và những chuyện này. Điều duy nhất anh
quan tâm bây giờ là tiểu bá vương đang líu ríu trong lòng và cô vợ nhỏ dịu dàng
bên cạnh.
Hình Đống:
"Vợ..."
Thẩm Thanh
Âm từ cuốn sách ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Hửm? Có chuyện gì ạ?"
Hình Đống
ghé sát tai cô gái, thấp giọng nói: "Nhất Nhất nói con bé muốn có em
gái..."
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn người đàn ông: "Có một bé ớt như vậy anh còn chưa chịu đủ
sao? Còn muốn đứa thứ hai nữa? Lỡ là một thằng nhóc quỷ thì sao?"
"Nếu là
con trai thì mặc kệ nó, sinh thêm một đứa nữa..."
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt lườm người đàn ông: "Không sinh, muốn sinh thì anh tự đi mà sinh!"
Hình Đống
cong môi: "Là em nói đó, anh sinh! Vậy em đừng hối hận nhé!"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Hình Đống,
anh lưu manh!"
Cuối cùng
Hình Đống vẫn không nỡ để Thẩm Thanh Âm phải chịu khổ lần thứ hai.
Bình thường anh
cũng chỉ nói suông, nói cho đỡ thèm.
Còn bên
Thang Chu, kể từ khi Thẩm Thanh Âm chuyển về thành phố, cô không còn gặp lại
người đàn ông đó nữa.
Có lẽ người
đàn ông đã thực sự nghĩ thông suốt, hoàn toàn từ bỏ hoặc nói cách khác là anh
ta đã chọn cách biến mất để mắt không thấy tim không đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét