Biên tập: Meo687
Chương 91: Tại
sao lại quyến rũ tôi?
"Người
ta ngoài việc quyến rũ được anh ra, còn có thể quyến rũ ai nữa?"
Hình Đống:
"Ha... Chẳng lẽ Thang Chu đó là ông đây tự dụ tới cửa chắc?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Loanh quanh
nửa ngày, chủ đề lại quay về Thang Chu.
"Cái
này có thể trách ai? Ai bảo trị an ở Lâm Giang các anh tệ đến vậy, người ta vừa
xuống tàu đã bị cướp... Nếu không phải cảnh sát các anh năng lực kém... anh ta
có thể quen em à?"
Đối với loại
đàn ông cãi chầy cãi cối như Hình Đống, thì cứ cãi chầy cãi cối hơn anh là ăn
chắc rồi, Thẩm Thanh Âm trực tiếp đẩy tội trạng về phía người đàn ông.
Hình Đống:
"..."
Nghe Thẩm
Thanh Âm nói vậy, Hình Đống mới chợt nghĩ đến việc có nên đi điều tra xem năm
đó Thang Chu có thật sự bị cướp hay không, hay là người đàn ông cố tình diễn vở
kịch này.
Thấy người
đàn ông đang thất thần, Thẩm Thanh Âm chợt nhớ đến thái độ a dua nịnh nọt của
An Cận Sơn với anh tối qua. Cô nhíu mày, chọc chọc vào ngực người đàn ông, thấp
giọng nói: "Trước hết đừng nói chuyện của Thang Chu nữa, dù An Cận Sơn tìm
anh giúp đỡ chuyện gì, anh cũng không đừng dính tới cậu ta!"
"Hả? Tại
sao?"
Thẩm Thanh
Âm thấy anh không để lời cô nói vào lòng, cô nghiêng người cắn vào tai người
đàn ông: "Anh là chồng em... chứ đâu phải chồng cậu ta... Tại sao phải quan
tâm tới cậu ta!?"
Hình Đống khẽ
cười: "Sao? Đến cả em trai ruột của mình cũng ghen à!?"
"..."
Thẩm Thanh Âm nghiêm mặt nhìn người đàn ông: "Bất kể nó gây ra chuyện gì,
anh cũng không được dính dáng tới nó. Chuyện cậu ta gây ra, cứ để nó tự chịu
trách nhiệm! Không thể vì nó gọi anh một tiếng 'anh rể' mà anh phải gánh hết mọi
thứ cho nó..."
Cái tính cách
có trách nhiệm quá mức của Hình Đống đã khiến anh phải gánh vác gánh nặng của
nhà họ Hình và gia đình nhà họ Từ trên vai. Cô không muốn anh phải gánh thêm
gánh nặng của ‘gia đình' cô, khiến cuộc sống anh quá mức mệt mỏi như vậy.
"Nó và
Tiêu Vũ là trách nhiệm của em, không phải của anh."
Nói đến đây,
Thẩm Thanh Âm hai tay ôm lấy má người đàn ông, nhấn mạnh nói từng câu từng chữ:
"Hình Đống, đầu tiên anh phải sống cho bản thân mình đã. Hãy làm một người
độc lập, sau đó mới là ai đó của người khác. Mặc kệ là ai bảo anh làm gì, anh đều
có quyền từ chối, không cần phải bị ràng buộc bởi cái gọi là 'thân phận', anh cũng
không cần phải sống mệt mỏi đến vậy..."
Sự tồn tại của
em là vì muốn để anh sống vì bản thân mình, chứ không phải để anh phải gánh
thêm một tầng gánh nặng trên vai.
Tuy vậy câu
nói này, Thẩm Thanh Âm giữ ở trong lòng.
Nghe vậy,
Hình Đống sững sờ, im lặng một hồi lâu.
Từ nhỏ, hoàn
cảnh gia đình khó khăn, câu nói mà anh ấy nghe nhiều nhất là: "Hình Đống,
bố mẹ mày không có tương lai, gia đình này đều trông cậy vào mày thôi!"
"Hai đứa
em mày còn nhỏ, mẹ mày sức khỏe không tốt, gia đình này... Mày là trụ cột của
gia đình nhà ta..."
"Đống Tử,
con phải cố gắng học hành, khi con thành công, bố mẹ con mới nở mày nở mặt, mới
có thể sống cuộc sống tốt đẹp."
"Hình Đống,
con là anh cả... Con không gánh vác gia đình này thì ai gánh?"
"Con là
chồng của Mai Tử, là anh rể của Đinh Tử, con không quản chúng thì ai quản
chúng! Đây đều là những gì con nên làm!"
"Con là
con rể nhà người ta, nhà vợ có chuyện lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn... Gia
đình họ Từ cũng không dễ dàng gì, con có điều kiện tốt thì giúp họ hàng một tay
cũng không phải chuyện gì to tát..."
Từ nhỏ đến lớn,
những lời tương tự không ngừng vang bên tai anh, chưa từng có ai hỏi ý kiến của
anh, cũng chưa từng có ai nói với anh: "Hình Đống, đó không phải trách nhiệm
của con... Con không cần phải sống mệt mỏi đến vậy..."
Rất lâu sau,
Hình Đống mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn người phụ nữ trước mắt,
khàn giọng gọi: "Thẩm Thanh Âm..."
Đây là lần đầu
tiên anh gọi tên người phụ nữ, trong chốc lát anh có chút bối rối không biết
làm sao... Những cảm xúc phức tạp trong lòng cuộn trào, những người anh em như
Vệ Thanh quá hiểu anh, cho nên cho dù trong lòng họ có cảm thấy bất công đến mấy
cũng sẽ không khuyên anh từ bỏ trách nhiệm.
Nhưng người
phụ nữ trước mắt này thì không.
Thẩm Thanh
Âm nhẹ nhàng hôn lên lông mày của người đàn ông: "Em đây..."
Nửa lúc sau,
mới nghe người đàn ông mở miệng hỏi: "Ban đầu... tại sao lại quyến rũ
tôi..."
Không vì tiền
của anh, không vì 'thân phận' của anh để thoát khỏi 'kim chủ’ trước đây. Vậy
thì ban đầu vì sao cô lại quyến rũ anh... Những lời này anh đã muốn hỏi từ lâu,
nhưng luôn không tìm được cơ hội thích hợp, bây giờ chính là thời điểm tốt.
Thẩm Thanh
Âm tựa trán vào trán người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói: "Bởi
vì anh là Hình Đống... không phải chồng của ai, không phải anh rể của ai, không
phải con trai của ai, không phải anh trai của ai... Anh chỉ là anh thôi."
Là người đàn
ông em bằng lòng dùng cả đời để đổi lấy sự bình an, thuận lợi cho anh.
Nghe vậy,
Hình Đống lập tức đè cô lên người mình, mạnh mẽ hôn lên: "Vậy từ nay về
sau ông chỉ là chồng tốt của em thôi sao?"
"Ưm...
Anh... anh lại đến nữa à!?" Thẩm Thanh Âm thở hổn hển trừng mắt nhìn người
đàn ông: "Nghỉ một chút đi, được không...?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét