Biên tập: Meo687
Chương 106: Không định kết hôn với anh
ta sao?
Hình Đống cứ ba ngày hai bữa làm ầm ĩ
đòi danh phận, đòi gặp người nhà, khiến Thẩm Thanh Âm rất là đau đầu.
Tiêu Vũ nhìn người phụ nữ đang nhức đầu
không thôi, hả hê nói: "Bây giờ chị đã hiểu được tâm trạng của anh rể em, khi
chị vừa mang thai làm trời làm đất rồi chứ!?"
Thẩm Thanh Âm: "..."
Thật ra mà nói, bây giờ cô mới thật sự
mới ít nhiều hiểu cho tâm trạng của Hình Đống lúc đó.
"Có điều em thấy đám đàn ông này
cũng thú vị thật, hết người này đến người khác ngày nào cũng đòi danh phận. Như
thể có danh phận thì sẽ không chia tay ấy... " Vừa nói cô nhóc vừa nhìn Thẩm
Thanh Âm: "Chị đã có con rồi, thật sự không định kết hôn với anh ấy à?"
Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm xoa xoa cái eo
đau nhức: "Còn sớm..."
"Còn sớm ư? Bụng chị hơn bốn
tháng là sẽ lớn lên ngay, đến lúc đó không chụp ảnh cưới nữa hả? Không tổ chức đám
cưới nữa à?"
Tiêu Vũ hoàn toàn không thể hiểu nổi
Thẩm Thanh Âm, trước khi mang thai còn tìm đủ mọi cách để anh ấy ly hôn.
Nhưng từ ngày mang thai, trái lại
không vội vàng chút nào.
"Ảnh cưới..." Thẩm Thanh Âm
vuốt ve bụng dưới: "Em không nói chị cũng quên mất..."
Hôn lễ quá rườm rà, chẳng qua chỉ là một
hình thức, cô cũng không mấy bận tâm. Huống hồ gì bây giờ nếu Hình Đống ly hôn
rồi lại kết hôn ngay, đối với anh cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Hôn lễ thì thôi, nhưng ảnh cưới
thì có thể suy nghĩ..." Bây giờ vừa vào xuân, phong cảnh ngoài trời là đẹp
nhất.
Xuân về hoa nở, lúc này chụp ảnh cưới
là thích hợp nhất.
Tiêu Vũ: "..."
"Vậy thì chị đúng là biết nghĩ
cho anh rể em đó..."
Chỉ là không biết người ta có biết ơn
không.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Âm bị người đàn
ông quấn lấy không còn cách nào, cô bèn đặt một gói chụp ảnh cưới cao cấp nhất.
Có điều thời gian chụp quá dài, ba
ngày hai đêm, mà bên Hình Đống lại khó xin nghỉ phép, vừa vặn cho Thẩm Thanh Âm
có cớ để gây sự cãi vã.
------------
Còn về phía bên nhà Hình Đống, nguyên
nhân bởi vì nhà họ Từ không đồng ý ly hôn nên đang vô cùng đau đầu.
Nhà họ Hình ngoài Hình Lị ủng hộ Hình
Đống ly hôn ra, bố Hình vẫn giữ thái độ kiên quyết phản đối.
Bên bố Từ còn kéo một đám họ hàng thân
thích đến làm ầm ĩ không ngừng.
Họ hàng bên nhà họ Từ ngày nào cũng đến
gây sự, khiến bố Hình cũng phát hỏa, giận dữ nói: "Nếu mày quyết tâm ly
hôn! Từ nay về sau đừng bước chân vào cửa nhà họ Hình của tao nữa!"
Nghe vậy, Hình Đống chỉ lạnh nhạt liếc
nhìn Từ Mai đang co ro trong góc: "Được thôi, từ nay về sau ngoài học phí
sinh hoạt phí của Hình Lị ra, phí dưỡng già của hai ông bà tôi cần trả bao
nhiêu sẽ trả bấy nhiêu. Tiền lão Nhị học đại học, Từ Đinh và các khoản chi tiêu
thêm của nhà họ Từ, tôi sẽ không bỏ ra một xu nào!"
Từ trước tới nay, bố Hình chưa bao giờ
bị Hình Đống bật lại như vậy, tức đến độ cả người run rẩy không ngừng, ông ta
chỉ thẳng mặt Hình Đống mắng chửi xối xả: "Hình Đống! Mày là đồ súc sinh,
sao ông lại sinh ra cái thứ bất hiếu như mày chứ!! Được lắm, bây giờ mày đủ
lông đủ cánh rồi phải không! Dám nói chuyện với tao như vậy!"
Hình Đống chẳng thèm để ý tới ngơ bố Hình
nói, tự mình châm thuốc hút.
Mẹ Từ thấy Hình Đống đã quyết tâm ly
hôn, không ngồi yên được nữa. Từ Đinh nhà bà vừa mới có người yêu ở bên ngoài,
bây giờ đang là lúc cần tiền.
"Hình Đống, con không thể vô
lương tâm như vậy được! Mai Tử nhà chúng tôi vì đợi con, đã uổng phí cả..."
"Đúng vậy! Đã
làm lỡ dở cô gái nhà họ Từ chúng tôi bao nhiêu năm, phí tổn thất tuổi xuân tính
sao!?"
Họ hàng nhà họ Từ
vốn quen thói cơ hội, bất kể chuyện gì mở miệng ngậm miệng đều là một chữ tiền.
Bố Từ nhìn Từ Mai
đang co ro trong góc như một con rùa rụt cổ, trong lòng tức tối không thôi.
Ông ta xông đến
trước mặt Từ Mai, giơ tay tát một cái: "Ngay cả đàn ông của mình cũng
không giữ được, mày có tác dụng gì chứ!? Đồ vô dụng!"
Nhà họ Từ bọn họ
chỉ trông cậy vào một mình Hình Đống, cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể ly
hôn, bằng không cả gia đình bọn họ làm sao sống nổi!?
Bố Từ lạnh lùng
nhìn khuôn mặt Hình Đống không có chút cảm xúc: "Đống Tử, con đừng tưởng nuôi
phụ nữ ở ngoài chúng ta không biết, đều là đàn ông chuyện này chúng ta cứ nhắm
mắt làm ngơ cho qua! Người phụ nữ bên ngoài của con chúng ta cũng không hỏi
tới, nhưng muốn ly hôn, không dễ như vậy đâu!"
Toàn bộ nhà họ
Hình chìm trong bầu không khí u ám, vô cùng hỗn loạn, đầy rẫy những tiếng la ó,
chỉ trích Hình Đống.
Hình Đống hút
thuốc lạnh lùng nhìn đám người nhà như quỷ đói hút máu, hôm nay anh rơi vào
tình cảnh này, không thể trách ai được.
Nếu không phải
trước đây anh cứ chần chừ dây dưa mãi, cũng không đến nổi khiến đám người này
trở nên tham lam như vậy.
Hút xong một điếu
thuốc, Hình Đống mới nhìn bố Từ: "Có nhiều chuyện tôi không nói, không có
nghĩa là tôi không biết... cũng là để giữ thể diện cho các người ở trong làng,
trước mặt họ hàng. Chuyện mà làm lớn, ai cũng mất mặt..."
Bố Từ và bố Hình nghe
thấy lời này, sắc mặt đều thay đổi: "Bây giờ đang nói chuyện của mày, liên
quan gì đến chúng ta!?"
Hình Đống quét
mắt nhìn những người đang đứng trong nhà, trầm giọng nói: "Tôi không có
thời gian lãng phí ở đây, ký vào thỏa thuận ly hôn, tiện thể đưa cho Từ Mai một
khoản tiền, hai ngày nữa đi làm giấy ly hôn, chúng ta đường ai nấy đi..."
Nói đến đây,
giọng người đàn ông ngưng lại: "Nếu các người cứ nhất quyết làm lớn
chuyện, trong tay tôi có đầy đủ biên lai vay tiền của mấy người mấy năm qua, cả
đống chuyện khuất tất mấy người lén lút sau lưng nữa. Muốn gây sự với tôi thật
à... Mấy cái mống mấy người có ai thật sự sạch sẽ không?"
Hình Đống ném xấp
tài liệu dày cộp bên cạnh ra.
Mọi người nhìn
những thứ Hình Đống ném ra, nhìn nhau một lúc.
Những năm qua
Hình Đống luôn đáp ứng mọi yêu cầu của đám họ hàng này, chưa bao giờ nổi giận, đến
nỗi khiến họ ỷ vào thân phận trưởng bối nghĩ rằng mình có thể nắm thóp anh.
Nhưng bây giờ, rõ
ràng là Hình Đống đã quyết tâm trở mặt, những khoản tiền họ đã vay trước đây có
thể dựa vào thân phận không trả...
Nhưng trên tay họ
có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, nếu thật sự bị Hình Đống nắm thóp thì không phải là
vấn đề tiền nong nữa...
Một số họ hàng
nhà họ Từ cân nhắc kỹ lưỡng rồi nhìn Hình Đống, nói: "Đây là chuyện gia
đình hai bên, không liên quan gì đến tôi, các người tự bàn bạc đi, tôi còn có
việc, đi trước đây..."
Có người mở lời
như vậy, những người sau cũng không thể ngồi yên được nữa.
"Anh...
Ài... Đống Tử, mọi người là họ hàng với nhau, sao phải làm ầm ĩ đến mức này
chứ!?"
"Mai Tử em
cũng vậy... Đàn ông trong nhà cũng không chăm sóc tốt... Em cũng có
lỗi..."
Mấy người xì xào
chỉ trích Từ Mai một trận, bố Từ cầm những thứ đó rồi lần lượt bỏ đi.
Trong căn nhà lớn
của nhà họ Hình, cuối cùng bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh trở lại. Từ Mai
thấy nguyên đám họ hàng đông như thế cũng không giữ được Hình Đống, trong lòng càng
cắn răng hạ quyết tâm.
"Anh Đống... Chúng ta đã ở bên
nhau bao nhiêu năm như vậy... Anh lại đòi ly hôn, anh không phải đang ép chết em
sao!?"
Nói rồi, cô ta đâm đầu vào tường, bị mẹ
Hình đứng bên cạnh kéo lại.
Từ Mai dùng cái chết tỏ rõ quyết tâm,
vậy mà bên kia Hình Đống lại chẳng buồn nhìn cô ta một cái.
Bố Hình vỗ tay đập bàn, trợn mắt tức giận
nói: "Muốn chết thì ra ngoài chết!"
Dù trong lòng bố Từ không cam tâm,
nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Hình Đống, trong lòng thầm oán hận: "Mấy
ngày nay để thu thập những thứ này anh tốn không ít công sức nhỉ!? Tôi nói mấy
ngày nay sao anh lại ngoan ngoãn không đi tìm cô bồ nhí bên ngoài của
anh!"
Hình Đống liếc nhìn bố Từ: "Có một
số chuyện trong lòng mọi người biết là được rồi, thật sự mà truyền ra ngoài thì
không tốt cho ai cả, vậy nên..."
Nói rồi, anh đẩy tờ thỏa thuận ly hôn
sang bên cạnh.
"Ký đi... Ký rồi mọi người còn có
thể chia tay vui vẻ..."
Từ Mai khóc đỏ cả mắt: "Anh Đống...
Không, không phải như vậy..."
Hình Đống tiếp tục châm một điếu thuốc:
"Ký đi... Ký rồi ít nhất ở chỗ tôi còn có thể nhận thêm một khoản tiền. Nếu
mà kiện cáo, một xu cô cũng không lấy được, mà truyền ra ngoài cũng không hay
ho gì."
Những thứ anh điều tra được trong thời
gian này, cũng khiến anh cực kỳ sốc.
Không ngờ Từ Mai, cái người phụ nữ thoạt
nhìn có vẻ nhút nhát, tính cách yếu đuối này, sau lưng lại có hành vi đáng xấu
hổ như vậy.
Cũng chính vì điều này, mới khiến anh
hoàn toàn không còn băn khoăn gì nữa.
Ban đầu anh còn định sau khi ly hôn sẽ
tìm cơ hội, để Thanh Âm gặp gỡ bố mẹ, nhưng bây giờ xem ra...
Với cái gia đình như nhà anh, Thẩm
Thanh Âm không biết gì vẫn tốt hơn.
Bố Hình mặt mày xanh mét trừng mắt
nhìn Hình Đống, đối với đứa con trai này, ông ta từ nhỏ đã đánh đập chửi mắng,
đặt nhiều kỳ vọng vào nó.
Hiện giờ mọi chuyện đã đến bước này, tất
cả là vì bản thân bị người phụ nữ trước mặt này lừa dối. Trong lòng ông ta
không khỏi tức giận, lớn tiếng gầm lên: "Bảo mày ký thì ký nhanh lên! Ký
xong thì cút hết cho tao!"
Từ Mai bị bố Hình gầm lên đã trực tiếp
ngất xỉu, nhưng lần này mẹ Hình không thèm quản cô ta nữa.
Chuyện nhơ nhuốc bẩn thỉu giữa bố Hình,
bố Từ và Từ Mai, sao bà lại không rõ. Chỉ là chuyện xấu trong nhà không nên
phơi bày ra ngoài chê cười mà thôi.
Hình Đống lạnh lùng nhìn Từ Mai đang
giả vờ ngất trên đất: "Ngất được nhất thời, không ngất được cả đời, tôi
không có kiên nhẫn như vậy đâu... Từ Đinh đang một mình ở bên ngoài, giả sử như
có xảy ra chuyện gì không may thì không hay đâu..."
Câu này có thể xem như là lời đe dọa
trắng trợn, ngay cả khi Từ Mai muốn giả vờ, bố Từ cũng sẽ không cho phép.
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của bố Từ,
Từ Mai không cam lòng, miễn cưỡng ký vào đơn thỏa thuận ly hôn.
Thấy vậy, trong lòng Hình Đống hoàn
toàn nhẹ nhõm, cũng không muốn tiếp tục kéo dài nữa: "Bây giờ vẫn còn thời
gian, đi đến cục dân chính lấy giấy ly hôn đi."
Hình bố: "Mẹ kiếp, mày nóng vội
thật đấy! Tao muốn xem con hồ ly tinh bên ngoài của mày làm sao bước vào cửa
nhà tao!"
Hình Đống dập tắt điếu thuốc: "Cô
ấy không cần bước vào cửa nhà họ Hình, cô ấy bước vào nhà của tôi là đủ rồi."
"Hình Đống! Mẹ kiếp, cánh mày cứng
rồi phải không!?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét