Biên tập: Meo687
Chương 75:
Anh đang làm gì thế hả đồ lưu manh giữa phố đông người...
Thế giới
riêng của hai người vẫn kéo dài như thế, cho đến khi kỳ nghỉ phép của Hình Đống
chuẩn bị kết thúc.
Cuối năm, mọi
người đều tất bật lo toan sắm sửa, vì đây là lần đầu tiên đón Tết ở thế giới
này, Thẩm Thanh Âm đã sớm kéo Hình Đống đi mua sắm đồ Tết.
Dù bên nhà họ
Hình có mẹ Hình, nhưng xét thấy bố Hình và mẹ Hình đã lớn tuổi, đi lại không tiện,
Thẩm Thanh Âm mua tất cả mọi thứ đều chia làm hai phần.
Còn những
người trẻ tuổi như Hình Lị, Thẩm Thanh Âm cũng đặt cô bé chung với nhóm An Cận
Sơn và Tiêu Vũ.
Năm mới không
khí mới, quần áo mới, quà cáp không thiếu thứ gì.
Thẩm Thanh
Âm đi phía trước mua mua mua, còn Hình Đống thì theo sau quẹt thẻ và xách đồ.
Suốt cả chặng
đường, túi lớn túi bé không ngừng, sau đó thật sự không xách nổi nữa đành phải
lôi An Cận Sơn đến làm người khuân vác.
An Cận Sơn
nhìn đống đồ chất chồng như núi: "Mẹ nó! Anh không sợ chị ấy mua đến mức
anh phá sản sao?"
Hình Đống lục
trong túi, hộp thuốc lá chỉ còn đúng một điếu cuối cùng, anh nhịn một lát rồi lại
nhét điếu thuốc vào.
An Cận Sơn
nhìn người đàn ông như vậy, khóe mắt giật giật: "Không phải... Hai người rốt
cuộc là ai bao nuôi ai vậy? Uy nghiêm của kim chủ ba ba đâu rồi?"
Càng gần cuối
năm, không khí Tết càng thêm ngận tràn, khắp các con phố lớn nhỏ đều treo đèn lồng
đỏ, trong không khí tràn ngập bầu không khí vui tươi.
Hình Đống và
An Cận Sơn đứng bên đường, bên cạnh toàn là một đống túi lớn túi bé, những người
xung quanh cũng vậy.
Nghe An Cận
Sơn nói vậy, Hình Đống hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay là lần đầu tiên chị em
đưa ông đây đi mua sắm, quẹt thẻ của ông!"
Cho nên, khoảng
thời gian trước đó, rốt cuộc là ai bao nuôi ai, nhất thời không thể nói rõ được.
An Cận Sơn
im lặng, "..."
"Vậy
trước đó người được... bao là anh à?"
Hình Đống lạnh
lùng liếc nhìn An Cận Sơn: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại."
Anh cũng không
ít lần có cảm giác là mình bị Thẩm Thanh Âm bao chứ, thỉnh thoảng anh không khỏi
nghi ngờ một người phụ nữ ngoan ngoãn, chu đáo, nhan sắc cũng không tệ như vậy ở
bên cạnh anh là vì mục đích gì.
Chẳng lẽ thực
sự là do anh to và làm giỏi sao?
Thẩm Thanh
Âm mặc một chiếc váy đỏ ở phía xa vẫy tay về phía hai người, An Cận Sơn đứng
nguyên tại chỗ không nhúc nhích: "Anh đi đi... Em mệt rồi... Không đi nổi
nữa... Hôm nay đi nửa ngày đã đi hết đoạn đường cả đời em rồi..."
Hình Đống,
"..."
Thẩm Thanh
Âm nhét một đống giấy cắt hoa văn đầy màu sắc vào lòng Hình Đống: "Em mới
phát hiện Lâm Giang còn có rất nhiều đồ cắt giấy thủ công truyền thống, Tết chúng
ta tự cắt hoa giấy dán cửa sổ... Em thấy bên kia còn nhiều đồ chưa mua... Với lại
quần áo anh thường mặc toàn là màu tối, lát nữa em đi chọn vài kiểu cho
anh...".
"Đúng rồi,
em nghe người ta nói hình như trung tâm thương mại bên này phải ra Tết mới mở cửa...
Đến lúc đó đồ ăn trong nhà phải chuẩn bị nhiều chút... Trong dịp Tết nếu anh trực,
thì hoặc là mang cơm đi, hoặc là để An Cận Sơn mang đến cho anh... Ngoài ra...
ưm..."
Lời còn chưa
nói xong, Hình Đống cúi người chặn lại cái miệng nhỏ đang luyên thuyên của cô.
Thẩm Thanh
Âm nhìn ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, đẩy anh ra: "Chú Hình!
Giữa phố đông người chú làm cái trò lưu manh gì vậy!?"
Hình Đống
dùng cằm chỉ vào tiệm trang sức bên cạnh: "Không phải thích nhẫn sao? Đi
chọn một chiếc đi."
Thẩm Thanh
Âm nhìn theo ánh mắt người đàn ông rồi quay đầu đi, hạ giọng nói: "Chú
Hình, người ta muốn là nhẫn cưới...."
Hình Đống:
"Ha...."
Cuối cùng Thẩm
Thanh Âm cũng không vào tiệm trang sức đó, chủ đề này giống như chưa từng được
nhắc đến, hai người ngầm hiểu tự nhiên bỏ qua.
Sau khi mua
sắm xong về đến nhà, An Cận Sơn chuồn đi luôn không buồn quay đầu lại.
Thẩm Thanh
Âm sắp xếp chia đồ đạc thành hai phần, một phần nhét vào tay Hình Đống: "Không
phải anh còn hai ngày nghỉ sao.... mang những thứ này về đi...."
Hình Đống
nhìn đống túi lớn túi bé trên sàn, ánh mắt khẽ động, trầm ngâm một lúc lâu, rồi
vẫn xách đồ đi.
Hai hôm nay cửa
hàng hoa đóng cửa, Tiêu Vũ cũng ở nhà, nghe cuộc đối thoại của hai người, rồi
nhìn người đàn ông rời đi.
Không kìm được
giơ ngón tay cái lên khen Thẩm Thanh Âm: "Chị ơi.... chị vẫn đỉnh nhất...."
Thẩm Thanh
Âm nhếch môi: "Chị đây dạy miễn phí, học hỏi thêm đi...."
"Chậc....
người bình thường không thể đạt được cái tâm lý ngấm ngầm không coi mình là người
ngoài của chị đâu.... Chị đây đúng là tiểu tam hiền thục đến mức suýt đuổi kịp
vợ chính thức nhà người ta rồi đó...."
Tiêu Vũ lắc
đầu: "Bàn về sự tàn nhẫn, chị vẫn là người tàn nhẫn nhất...."
Thẩm Thanh
Âm đây là muốn trong khoảng thời gian có hạn của mình 'chiều hư' Hình Đống hoàn
toàn. Bây giờ Hình Đống vẫn không muốn ly hôn, nhưng đó là trước khi bị Thẩm
Thanh Âm 'chiều hư'. Đối với đàn ông mà nói, cái gì không có được thì luôn là
cái tốt nhất.
Đến khi sinh
mệnh Thẩm Thanh Âm kết thúc, Thẩm Thanh Âm sẽ là người mà anh vĩnh viễn không
bao giờ có được.
Có một ánh
trăng sáng như vậy, đến lúc đó Hình Đống có ly hôn hay không thì phải xem xét lại.
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm cắm hoa trong phòng khách chỉ cười nói: "Nếu Từ Mai là một người
phụ nữ tốt, chị cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy....."
Đáng tiếc Từ
Mai không phải...... Hình Đống xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn.
"Chị
không sợ chơi lớn quá, anh ấy cả đời không lấy vợ sao?"
Thẩm Thanh
Âm: "Vậy thì em lại quá coi trọng chị rồi..... Trên đời này phụ nữ nhiều lắm....
không thiếu gì phụ nữ tốt...."
Đây cũng là
lý do tại sao cô không muốn xuất hiện trong vòng tròn cuộc sống của Hình Đống.
Ngay từ đầu cô đã dọn đường cho tương lai, vợ tương lai của Hình Đống sẽ không
bao giờ biết đến sự tồn tại của cô từ miệng người khác.
Tiêu Vũ lắc
đầu không đồng tình: "Chưa chắc sẽ như vậy đâu...."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét