Biên tập: Meo687
Chương 93: Vẫn muốn thử một chút...
Biểu cảm trên mặt Thang Chu cười gượng
gạo: "Quẻ cầu duyên? Tôi..."
Tần Nghị kẹp điếu thuốc, mắt đảo qua đảo
lại hai người, cười nói: "Từ lâu tôi đã nghe người ta bảo chùa Lâm Giang cầu
nhân duyên rất linh, xem thử một lần cũng tốt..."
Nói rồi anh ta nhìn Tiêu Vũ: "Vừa
hay... Ông đây đi xin một cái khóa đồng tâm đắt hơn xíu, khóa chặt em lại... cắt
đứt hết những ong bướm hoa đào rởm xung quanh em!"
Tiêu Vũ thầm mắng một câu: "Tôi
khinh, cái thứ mặt dày!"
Hứa Thiến: "..."
An Cận Sơn liếc nhìn mấy người:
"Tôi sẽ không giống đám người phàm tục mấy người, nhân duyên của tôi cực tốt..."
Tần Nghị liếc xéo cậu thiếu niên, thản
nhiên nói: "Anh rể em..."
An Cận Sơn nghe nhắc đến Hình Đống,
tai cậu chàng lập tức dựng đứng lên: "Thật ra đi một chuyến cũng không phải
là không được..."
Thẩm Thanh Âm: "..."
"Hai ngày nay anh ấy bận việc ở cục,
mấy đứa đừng làm phiền anh ấy..."
Tần Nghị nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu,
không nói gì. Có người đàn ông được người thương yêu che chở thì cũng tốt thôi,
chỉ có điều Hình Đống... Bây giờ, tên đàn ông đó thiếu điều ước gì cả nhà Thẩm
Thanh Âm, từ già đến trẻ, sinh mạng và tất cả tài sản đều phải gắn chặt vào anh
ta.
Như vậy anh ta mới có cơ hội và khả
năng kiểm soát người khác, cũng trùng hợp chứng minh được giá trị tồn tại của
anh ta.
Chùa Lan Sơn nằm ở phía Tây thành phố
Lâm Giang.
Vì lý do địa lý, thành phố Lâm Giang
không có nhiều danh lam thắng cảnh, chỉ có những cảnh quan nhân tạo được khai
thác.
Mỗi ngọn núi, từ chân núi lên đỉnh đều
là những bậc đá xanh được đục đẽo bằng tay.
Chùa Lan Sơn.
Nằm ở vị trí cao nhất trên đỉnh núi, bởi
vì dịp Tết Nguyên Đán trùng vào ngày lễ tình nhân, người dân từ khắp nơi đổ về
cầu duyên, bái lễ nối liền không dứt.
Trong số đó không thiếu những cặp đôi
trẻ, những cặp vợ chồng trung niên, có lẽ đều muốn tới cầu khởi đầu tốt đẹp cho
năm mới.
Dưới chân núi là những hàng hoa mai
đang nở rộ, những bông mai đỏ thẵm đứng sừng sững trong gió lạnh toát lên vẻ
kiêu hãnh.
Hương mai thoang thoảng, vương vấn giữa
dòng người qua lại.
Thang Chu thấy Thẩm Thanh Âm đang say
mê ngắm nhìn rừng mai trước mắt, khẽ nói: "Cây mai vàng phía sau trường
chúng ta bây giờ cũng nở rất đẹp... Nếu em thích, lúc đó tôi sẽ di dời một cây
đến biệt viện em ở..."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm mỉm cười:
"Không cần đâu, có những loài hoa... nó chỉ thích hợp khoe sắc ở nơi hoang
dã, nuôi trong vườn nhà ngược lại sẽ mất đi vẻ đẹp vốn có của nó..."
Thang Chu nghe những lời cô nói, một nụ
cười chua chát từ khóe miệng lan ra: "Thật ra tôi không nghĩ đến điểm này..."
"Hoa mai vốn là loài kiêu ngạo cô
độc... Núi rừng hoang dã mới là nơi nó thuộc về..."
Vài cành mai bên góc tường, một mình
vượt qua mùa đông gió rét nở hoa.
Nếu thật sự đem nó về nhà chăm sóc, trở
thành cây cảnh trong chậu, thì tự nhiên sẽ mất đi cái vẻ hoang dã vốn có.
Tiêu Vũ quấn chặt chiếc áo phao trên
người, liếc nhìn hai người, rồi nhìn những bậc thang tầng tầng lớp lớp cùng đám
đông chen chúc, hằn học nói: "Bà đây bao nhiêu năm rồi chưa leo núi! Đồ chó!
Trừ phi anh cõng bà đây lên! Bằng không bà không đi đâu cả!"
Nghe vậy, Tần Nghị bất lực ngồi xổm xuống
trước mặt cô: "Lên đi, tổ tông nhỏ của anh!"
Tiêu Vũ nằm sấp trên lưng người đàn
ông được anh cõng lên núi, còn mấy người kia không may mắn như vậy, tự mình leo
từng bước lên.
An Cận Sơn không phải người bình thường,
đi đường núi như đi đường bằng phẳng, còn Hứa Thiến xuất thân từ trường cảnh
sát nên thể lực đương nhiên tốt hơn Thẩm Thanh Âm nhiều.
Mấy người họ leo được nửa đường thì đã
không thấy bóng dáng Tần Nghị và Tiêu Vũ đâu nữa.
Hứa Thiến nhìn hai người chạy nhanh
phía trước, khóe miệng giật giật: "Có phải hối hận đến đây không đúng dịp
đội trưởng Hình được nghỉ phép phải không!?"
Thẩm Thanh Âm nhìn khung cảnh xung
quanh: "Đưa anh ta đến làm gì? Anh ta còn cần cầu nhân duyên chắc?"
Hứa Thiến: "..."
"Chị nói chí lý quá."
Thẩm Thanh Âm không để ý đến thái độ mỉa
mai của Hứa Thiến: "Em cũng nên nghiêm túc tìm bạn trai đi... Cứ thế này
mãi cũng không phải là cách."
"Em cũng muốn lắm... nhưng ai
thèm để ý đến em cơ chứ!? Xuất thân gia đình như thế, đâu phải ai cũng là chị...
có thể chịu đựng được cái kiểu gia đình như của đội trưởng Hình…”
Hứa Thiến nói rồi ánh mắt nhìn về phía
chùa Lan Sơn trên đỉnh núi, ngôi chùa nhỏ bé đứng sừng sững trên đỉnh núi.
"Cầu mong được như lời chị nói, lần
này có thể cầu được một mối nhân duyên tốt đẹp!"
Thẩm Thanh Âm: "Sẽ được
thôi..."
Thang Chu nhìn bóng lưng người phụ nữ,
rơi vào trầm tư, An Cận Sơn vỗ vỗ vai người đàn ông: "Suy nghĩ gì mà say
mê dữ vậy?"
Người đàn ông cười cười: "Không
có gì, chỉ là đang nghĩ lát nữa có nên xin một cái khóa tình yêu không..."
Nói rồi, người đàn ông dừng lại:
"Dù biết là không thể... nhưng dù sao cũng phải thử một lần không phải sao!?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét