Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

32. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687

Chương 32: Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm...

 

Lời này không sai, ngay từ ban đầu Hình Đống đã không để Thẩm Thanh Âm nhúng tay vào chuyện này, từ đầu đến cuối đều do một mình anh lo liệu.

Mà bên kia, mấy người anh em đến giúp đỡ nghe vậy, đều tụ tập lại, "Anh nói xem anh Đống có ý gì... "

Vệ Thanh tiện tay rút một điếu thuốc ra, lắc đầu cười nói: "Còn có thể có chuyện gì nữa, con hồ ly nhỏ đó đạo hạnh không cạn đâu..."

Vương Lực đứng một bên gật đầu, khẽ nói: "Các anh không thấy cô Thẩm đối với anh Đống tốt đến mức nào đâu..."

"Ừm hửm?"

Vương Lực chen vào giữa đám đông, nhỏ giọng nói: "Chẳng phải em theo anh Đống chuyển sang đội điều tra hình sự sao? Đám cáo già bên đó người nào người nấy ai mà không phải kẻ lõi đời... Ba ngày hai bữa không có việc gì cũng kiếm chuyện... Anh Đống còn chưa bắt tay chỉnh đốn ai đâu... Mấy anh đoán xem cô Thẩm làm thế nào?"

"Ồ? Cô nàng còn có thể làm gì?"

Vương Lực dùng gương mặt "các anh quả nhiên không hiểu phụ nữ", kể chi tiết cho mấy người nghe tất cả những việc Thẩm Thanh Âm đã làm trong những ngày qua.

Họ vừa vào Đội Điều tra số 2, vì là lính nhảy dù, không có bất kỳ nền móng nào. Lúc làm việc ở đó đều bị hạn chế mọi mặt, chưa kể thỉnh thoảng còn bị giao cho đủ loại việc vặt vãnh mệt nhọc.

Nhưng mỗi lần tăng ca đến nửa đêm, Thẩm Thanh Âm đều mang đến cho tất cả mọi người suất ăn đêm nóng hổi. Lúc thì là bánh tự làm, lúc thì là món canh tự nấu, liên tục hơn nửa tháng ngày nào cũng không trùng lặp.

"Mỗi lần cô Thẩm mang đồ đến, cả đội đều có phần... Có lúc cả Đội 1 và Đội 3 đang tăng ca cùng cũng có phần... Rồi mỗi lần ra hiện trường, sợ anh Đống bị lạnh, mấy thùng miếng dán giữ ấm, lót tay giữ nhiệt cứ thế mà gửi vào đội, như thể không tiếc tiền vậy. Mọi người thử nghĩ mà xem... Đội hình sự toàn là mấy tên đàn ông to xác... Có người lớn tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái, giờ thì lại vừa nhận đồ vừa phải nhận ân tình của người ta... "

Thế là cho dù những người này trong lòng có chút xì xèo, cũng không dám nói gì thêm. Huống hồ những thứ này cũng không phải do Hình Đống gửi, nếu là Hình Đống gửi thì còn có nghi ngờ hối lộ.

Nhưng chiêu này của Thẩm Thanh Âm lại khiến người ta hiểu rằng, mấy người kia thực chất chỉ là được cô ấy tiện thể cho theo mà thôi.

Từng người một vừa ăn cơm chó, vừa bị đôi ‘vợ chồng nhỏ’ này show ân ái đầy mặt.

Sau khi nghe xong, cả bọn không kìm được nheo mắt lại, "Thảo nào trước đây anh Đống nói con nàng đó được dạy dỗ không tệ, nhìn tình hình này, Từ Mai thua cô nàng cũng không oan..."

Mọi người đều là đàn ông, ai mà chẳng biết tâm tư trong lòng đàn ông. Khi đối mặt với một người phụ nữ vừa dịu dàng, hiền thục lại xinh đẹp liên tục quan tâm đến mình, chu đáo như thế thì có người đàn ông nào có thể chống lại được đòn tấn công dịu dàng này?

"Quả nhiên là dao mềm, nhát nào cũng chí mạng, một chiêu này của Thẩm Thanh Âm có lẽ là phù hợp nhất."

Vệ Thanh lại không cho là đúng, "Tôi chỉ muốn xem xem người phụ nữ này dịu dàng được đến bao giờ... Năm đó Từ Mai vì anh Đống, chẳng phải cũng khổ sở chờ đợi bao nhiêu năm à? Kết quả thì sao!?"

Chuyện của Hình Đống thì mấy người họ rõ như lòng bàn tay, chỉ là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta, làm anh em thì không tiện nhúng tay vào thôi.

Nếu không, cả bọn đã khuyên Hình Đống ly hôn từ sớm rồi. Tội gì lại cứ treo lơ lửng như thế này, khiến cả hai người đều sống dở chết dở.

Người đàn ông ngồi ở mép ghế sofa, xoa xoa vết sẹo trên trán, như có điều suy nghĩ nói: "Không biết khi nào mới có thể gặp cô Thẩm này..."

Vệ Thanh liếc nhìn người đàn ông, "Sao? Anh rung động rồi à?"

Người đàn ông duỗi người trên sofa, "Tôi chỉ muốn biết người phụ nữ có thể khiến anh Đống nghiện, rốt cuộc kỹ năng giường chiếu tốt đến mức nào..."

Anh ta không có bất kỳ yêu cầu nào về mặt tinh thần hay linh hồn đối với phụ nữ, chỉ cần người phụ nữ có thể khiến anh ta sướng là được.

Còn những thứ khác anh ta mặc kệ.

Nghe vậy, Vương Lực nhíu mày, "Bân Tử..."

Vệ Thanh lắc đầu, cười khẽ một tiếng, "Người phụ nữ này, anh không thể đụng vào đâu..."

"Khụ... Cứ chờ xem..."

Thẩm Thanh Âm không hề biết những quanh co ngoằn ngoèo bên phía Hình Đống, cô ở Lâm Giang không có nhiều bạn bè, ngày chuyển nhà chỉ mời Lưu Dĩnh và Hứa Thiến đến chúc mừng tân gia.

Hứa Thiến quan sát căn biệt thự nhỏ kiểu Trung Quốc, cất tiếng trêu chọc: "Đội trưởng Hình của chúng ta đây là muốn kim ốc tàng kiều* à?"

kim ốc tàng kiều*: Từ điển cố bắt nguồn từ một giai thoại liên quan đến Hán Vũ Đế (Lưu Triệt) khi còn nhỏ. Nghe nói lúc đó ông từng nói rằng nếu cưới được A Kiều (Trần A Kiều) thì sẽ xây một ngôi nhà bằng vàng để nàng ở, nên mới có câu:

若得阿娇,当以金屋藏之。
(Nếu lấy được A Kiều, ta sẽ xây nhà vàng để nàng ở.)

Thẩm Thanh Âm nghe lời này cũng chỉ cười, "Đây chẳng phải đã ứng với câu nói của người xưa, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm..."

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.