Biên tập: Meo687
Chương 99:
Anh không muốn con à?
Hình Đống đứng
sững như trời trồng, người cứng đờ, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn: "Thật
sao?"
Nghe giọng
nói của người đàn ông không thể giấu nổi sự kinh ngạc, Thẩm Thanh Âm hôn lên
lông mày anh: "Thật đấy."
Hình Đống trầm
ngâm rất lâu, mới từ lời nói của Thẩm Thanh Âm lấy lại tinh thần:
"Anh..."
Thẩm Thanh
Âm: "Anh không muốn con à?"
"Không..."
Hình Đống vội vàng ôm mặt Thẩm Thanh Âm, khàn giọng nói: "Đương nhiên là
muốn, con của em, anh nhất định phải muốn..."
Nghe vậy, trong
lòng Thẩm Thanh Âm tức nghẹn, đấm vào ngực người đàn ông: "Cái gì mà con của
em! Một mình em có thể mang thai chắc?"
Tâm trạng Hình
Đống vô cùng phức tạp, anh biết càng nói càng sai, dứt khoát hôn thẳng lên cô
gái nhỏ vẫn đang giận dữ.
Cánh tay ôm
người phụ nữ khẽ run rẩy, để lộ cảm xúc sâu thẳm trong lòng người đàn ông.
Thẩm Thanh
Âm ôm cổ Hình Đống, dịu dàng đáp lại người đàn ông.
Rất lâu sau.
Hình Đống mới
vùi mặt vào cổ người phụ nữ thở hổn hển, trầm giọng nói: "Ông cứ nghĩ đời
này không có cách nào nắm giữ được em... Ai ngờ ông trời lại ưu ái ông đến vậy...
Có con rồi, ông xem em còn đi trêu ghẹo hoa đào lung tung ở bên ngoài thế
nào!"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Anh
không nghi ngờ em cắm sừng anh không à?"
"Ha..."
Hình Đống cười âm hiểm: "Em thử cắm sừng cho ông xem?"
Hông Thẩm
Thanh Âm tê rần eo, đẩy người đàn ông: "Hôm nay bác sĩ nói, em bé còn nhỏ,
hơn nữa ba tháng đầu không được quan hệ... nên anh mau tránh ra..."
Hơi thở Hình
Đống khựng lại: "Đợi hai ngày nữa, anh bận xong, anh sẽ cùng em đến bệnh
viện tỉnh làm kiểm tra chi tiết..."
Ban đầu, vết
thương của anh thực sự ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, nhưng anh tin Thẩm
Thanh Âm. Suốt một tháng nay anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, dù đứa bé này đến
không hề báo trước, anh vẫn sợ bệnh của mình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.
Lỡ như...
khiến cô mừng hụt... cũng khiến anh cũng mừng hụt.
Anh thật
không dám tưởng tượng...
Làm sao Thẩm
Thanh Âm không hiểu được nỗi lo lắng của Hình Đống: "Được... Nghe anh hết."
"Ừm."
Hình Đống
nghiêng người nằm cạnh Thẩm Thanh Âm, khẽ vuốt ve bụng dưới vẫn còn phẳng lì của
người phụ nữ.
Nếu nói trước
đây, việc Thẩm Thanh Âm bị bắt cóc đã khiến anh trong một khoảnh khắc đã do dự
liệu có nên ly hôn, có nên đưa cô ra ánh sáng hay không.
Nhưng bây giờ...
giống như Vương Lực đã nói, anh đã quen với việc có cô. Nếu một ngày nào đó phải
rời xa cô, liệu rằng anh có phải lại trở về cái vũng nước chết khô héo, không
chút sức sống như trước đây không.
Cô đã xuất
hiện trong cuộc đời anh, một cô hồ ly tinh quyến rũ như vậy, anh còn muốn quay lại
quá khứ sao...
Có lẽ, cô cáo
nhỏ này và cả đứa bé đều là ân huệ mà ông trời thương xót ban cho anh.
Hình Đống ôm
Thẩm Thanh Âm suốt cả đêm, anh không dám chợp mắt, sợ rằng tất cả mọi thứ chỉ
là ảo ảnh.
Thẩm Thanh
Âm vừa mở mắt ra, đã thấy hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, trên khuôn mặt lún
phún râu ria.
"Anh thức
cả đêm không ngủ à?"
Hình Đống ôm
Thẩm Thanh Âm, khàn giọng nói: "Ừm... anh sợ gặp ác mộng..."
Sợ tất cả mọi
thứ chỉ là một giấc mơ.
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm túm lấy cánh tay người đàn ông, mạnh mẽ cắn một miếng lên khuỷu tay
Hình Đống.
"Hít..."
Hình Đống
đau đến mức la làng, lại trông thấy Thẩm Thanh Âm véo mạnh vào eo anh một cái:
"Đây là mơ à?"
"..."
Hình Đống
hôn lên trán người phụ nữ: "Không phải….Được rồi... Em nghỉ đi, anh đi làm
cơm."
Thẩm Thanh
Âm lại đứng dậy: "Chú Hình... Em không yếu ớt đến vậy!"
Trước đây
câu này vẫn luôn là Hình Đống nói với cô, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể trả
lại rồi.
"Không
được..." Hình Đống không cho phép phản bác, ấn cô trở lại giường:
"Anh đã xem phiếu khám ở bệnh viện của em rồi, các chỉ số cơ thể của em đều
thấp hơn bình thường... Anh không yên tâm..."
"Ngày
mai anh sẽ cho người đặt lịch hẹn ở bệnh viện tỉnh, làm một cuộc kiểm tra toàn
diện..."
Nói đến đây,
Hình Đống nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Âm, trầm giọng nói: "Thẩm Thanh
Âm, anh yêu em và cũng yêu đứa bé này, nhưng... nếu cơ thể em không chịu nổi đứa
bé này, anh hy vọng em biết anh không phải là không yêu con, anh chỉ là không
muốn mất em..."
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm sững sờ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông, đủ để hình dung được sự
giày vò sâu thẳm trong lòng anh suốt cả đêm.
"Đây là
lý do anh thức trắng đêm sao?"
Hình Đống lại
nghiêm túc nhìn vào Thẩm Thanh Âm: "Thẩm Thanh Âm, anh chỉ nói một lần
thôi, nếu có một ngày anh buộc phải chọn một trong hai, ngoài em ra anh không cần
ai khác."
"Hình Đống,
anh dám!" Thẩm Thanh Âm giận dữ: "Đây là con của chúng ta!"
"Anh biết,
nhưng nó không thể làm hại em, anh chỉ cần em thôi."
Thẩm Thanh
Âm vừa tức vừa lo, dứt khoát quay mặt đi không thèm để ý đến người đàn ông,
nhưng Hình Đống lại không buông tha.
"Vậy
bây giờ em phải nghe lời anh, nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống thật tốt... Tiệm hoa,
nếu không muốn đóng cửa thì giao cho Tiểu Dĩnh đi, em cứ ở nhà dưỡng thai thật
tốt..."
Thẩm Thanh
Âm: "!!!"
"Hình Đống!!
Em giận rồi!"
Rõ ràng bác
sĩ đều nói không có vấn đề gì lớn, nhưng người đàn ông này lại được voi đòi
tiên, còn muốn đóng cửa tiệm hoa của cô.
Hình Đống
xoa xoa tóc Thẩm Thanh Âm: "Anh biết phụ nữ mang thai dễ cáu kỉnh, giận anh
đánh anh, cắn anh đều được... không được tự mình giận dỗi."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Ngoan...
Anh đi làm bữa sáng đây."
Hình Đống
tìm rất nhiều công thức nấu ăn cho bà bầu trên mạng, cả món Trung và món Tây đều
làm một phần.
Thậm chí cả
bữa trưa cũng làm sẵn, cho vào tủ lạnh.
Tiêu Vũ thấy
người đàn ông sáng sớm đã bận rộn không ngừng, ngạc nhiên nói: "Sao hôm
nay chị tôi lại nỡ để anh vào bếp vậy?"
Bình thường
ba bữa một ngày của Hình Đống đều do Thẩm Thanh Âm tự tay lo liệu, chỉ sợ người
đàn ông ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lạnh bụng đói bụng, hệt như một bà mẹ
già.
Sáng nay lại
khác thường.
Hình Đống liếc
nhìn hai kẻ không bớt lo: "Dạo này hai đứa ngoan ngoãn một chút, đừng chọc
chị hai đứa tức giận..."
An Cận Sơn:
"..."
Tiêu Vũ nhướn
mày: "Tình huống gì vậy?"
Hình Đống
cong môi, nhưng trong mắt lại giấu không được nỗi lo lắng: "Anh rể hai đứa
sắp làm bố rồi!"
Tiêu Vũ: “Địt
mẹ?"
An Cận Sơn
trực tiếp phun một ngụm nước ra ngoài: "Chết tiệt!? Chỉ cô ấy mà..."
Chưa nói hết
câu, Tiêu Vũ ném cho cậu chàng một cái nhìn chết chóc, An Cận Sơn kịp thời ngậm
miệng lại.
Ánh mắt Hình
Đống đảo qua hai người, sắc mặt chùng xuống: "Cô ấy sao vậy?!"
"Không,
không có gì..."
Tiêu Vũ lườm
An Cận Sơn, nói: "Chỉ với cái tính cách của chị ấy mà mang thai thì còn có
thể không lên trời hay sao? Nhưng mà... chậc... dù sao thì người chịu khổ không
phải chúng ta... Anh tự giữ gìn sức khỏe nhé ~"
Hình Đống:
"..."
Kể từ khi được
Hình Đống giữ ở nhà, cảm xúc của Thẩm Thanh Âm trở nên thất thường. Sau khi xuất
hiện phản ứng thai nghén, tâm trạng của cô càng dao động mạnh hơn.
Đặc biệt là
khi Hình Đống về muộn, cô nhìn Hình Đống càng lúc càng không vừa mắt.
"Anh lại
hút thuốc phải không?!" Thẩm Thanh Âm bám vào người anh ngửi ngửi, trầm giọng
nói: "Còn mùi nước hoa phụ nữ trên người là sao!?"
Hình Đống,
người vừa bôn ba cả ngày mồ hôi nhễ nhại, về nhà lại còn phải làm ông chồng nội
trợ: "..."
"Mùi
thuốc lá trên người là do đồng nghiệp hút, anh không hút một điếu nào cả..."
Thẩm Thanh
Âm nửa tin nửa ngờ quay một vòng quanh người đàn ông: "Thật không?"
"Thật
mà." Nói xong, Hình Đống kéo cô lại rồi hôn lên môi cô: "Bây giờ đã
hài lòng chưa?"
"Chưa
hài lòng, trên người anh còn có mùi nước hoa của người phụ nữ khác!"
Trong lòng
Hình Đống bất lực, ôm cô nàng nhẹ nhàng dỗ dành: "Chỉ mỗi tổ tông là em
thôi, ông đã hầu hạ không xuể rồi. Làm sao còn dám thay lòng đổi dạ đi tìm người
thứ hai chứ?"
Thẩm Thanh
Âm ôm người đàn ông, trong lòng tràn đầy bất mãn: "Sao em lại khó hầu hạ!?
Anh có phải ghét bỏ em rồi không!?"
Hình Đống:
"Anh không có..."
"Anh
có!" Thẩm Thanh Âm hờn dỗi đẩy người đàn ông ra rồi lên lầu.
Hình Đống thở
dài, vội vàng đuổi theo: "Anh nào dám ghét bỏ em!? Trên đời này ngoài trừ em
mắt không tốt, có thể nhìn trúng một lão già vừa già vừa xấu như anh ra. Anh biết
tìm đâu ra người phụ nữ thứ hai mắt kém như vậy chứ?"
Thẩm Thanh
Âm: "Anh biết là tốt!"
Tiêu Vũ và
An Cận Sơn đồng cảm nhìn Hình Đống, đồng thời lắc đầu: "Chậc... Cái này nào
chỉ dùng một từ thảm để hình dung đâu chứ..."
Hình Đống:
"..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét