Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

118. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687



Chương 118: Không nhanh thì nước của vợ dâm sao chảy ra được...

 

Đầu óc Hình Đống choáng váng mơ hồ đáp lời, đè cô gái xuống rồi hôn lấy hôn để.

Hai bóng hình chồng lên nhau dưới ánh đèn kéo dài. Phó Tước đứng cách đó không xa nhìn hai người, rồi lại nhìn người đàn ông đang khóc lóc thảm thiết, cuối cùng đành nhận mệnh dẫn người vòng sang phía bên kia.

Thẩm Thanh Âm cũng không biết Hình Đống có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Thang Chu trong phòng nghỉ hay không.

Chỉ biết từ sau lễ cưới, người đàn ông dường như càng dính người hơn.

Thỉnh thoảng lại ôm Hình Nhất Nhất đi khắp nơi khoe khoang, gặp ai cũng khoe con gái mình, đúng là một người cha cuồng con gái chính hiệu.

Nhưng Thẩm Thanh Âm có thể cảm nhận được trong lòng người đàn ông đang che giấu điều gì đó, vào ngày sinh nhật thứ ba mươi lăm của Hình Đống.

Thẩm Thanh Âm đã cho người nhà đi nơi khác, tự tay chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.

Hình Đống đi làm về, vừa bước vào cửa, anh thấy Hình Nhất Nhất thường ngày canh ở cửa đã không thấy bóng dáng đâu.

Đèn trong phòng khách cũng không bật, Hình Đống gọi: "Thanh Âm? Nhất Nhất?"

Trong sự tĩnh lặng, một que diêm lóe lên, ánh nến lung linh sáng tỏ, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương cất lên.

Thẩm Thanh Âm mặc chiếc váy dài nhung đen của ngày đầu tiên, uyển chuyển đi về phía người đàn ông, thấp giọng nói: "Chú Hình... Chúc mừng sinh nhật..."

Hình Đống sững sờ một lúc, một tay ôm lấy vòng eo của cô gái: "Thế giới hai người?"

Trong bóng tối, Thẩm Thanh Âm gật đầu, bàn tay nhỏ không an phận châm thêm dầu vào lửa lên người anh: "Nhất Nhất và mấy đứa nhỏ đã sang biệt thự ở thành phố rồi."

"Ha... Coi như em còn chút lương tâm!"

Hình Đống một tay nhấc bổng cô lên rồi đè người xuống ghế sofa: "Em có biết không, mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế sofa này, ông đều nhớ đến lần đầu tiên em quyến rũ ông đây như thế nào..."

Thẩm Thanh Âm đôi chân dài quấn quanh vòng eo người đàn ông, khẽ cười: "Vậy... cháu gái nhỏ giúp chú Hình nhớ lại nhé?"

"Ngày nào ông đây cũng chịch em, đĩ nhỏ lẳng lơ này, cần gì phải nhớ lại?"

Nói rồi, anh cởi phăng chiếc váy dài trên người cô, cúi xuống ngậm lấy vú mềm cắn xé mạnh bạo.

Thẩm Thanh Âm: "Anh... anh lúc nào cũng vậy, không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao ~"

Hình Đống mặc kệ cô, lồng ngực như có một luồng khí đè nghẹn, hai tay anh xoa nắn mạnh bầu vú của Thẩm Thanh Âm.

Vừa xoa vừa cắn một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô: "Thẩm Thanh Âm..."

"Hửm?" Thẩm Thanh Âm bị người đàn ông thô bạo nhào nặn vú đến độ sưng tấy, mặc dù Hình Nhất Nhất đã cai sữa được một thời gian rồi, nhưng bầu ngực vẫn căng tức khó chịu.

Thẩm Thanh Âm đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông trên người mình: "Chú Hình... sao vậy?"

Hình Đống một tay véo ngực cô, một tay thăm dò xuống bướm nhỏ xoa nắn một hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói: "Em... có phải có chuyện gì chưa nói với ông không?"

Thẩm Thanh Âm cảm nhận được sự xâm nhập từ bên dưới, cắn môi: "Chú Hình muốn biết gì..."

Hình Đống tăng thêm lực độ xoa nắn, trầm giọng nói: "Tất cả, em và anh... và Thang Chu, tất cả."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm, hoá ra hôm đám cưới người đàn ông vẫn nghe thấy.

Mặc dù nghẹn lâu như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn để tâm đến sự tồn tại của Thang Chu.

"Ông xã ~ Chuyện đó là chuyện của kiếp trước rồi mà..." Thẩm Thanh Âm cố gắng làm nũng để đánh lừa qua chuyện, nhưng Hình Đống là người thế nào, sao lại không nhận ra ý định của Thẩm Thanh Âm.

"Vậy tại sao hai người đều nhớ chuyện kiếp trước, sao ông lại không nhớ? Hả?"

Thẩm Thanh Âm: "..."

Câu hỏi này, cô cũng luôn muốn hỏi Thang Chu, tại sao anh ta còn nhớ chuyện kiếp trước.

Thấy Thẩm Thanh Âm đang suy nghĩ mơ màng, trong lòng Hình Đống bất mãn, cởi bỏ quần áo kéo cô gái từ sofa lên, để cô cưỡi lên trên người mình.

"Bây giờ trong đầu đang nghĩ ai?"

Thẩm Thanh Âm ấm ức nhìn người đàn ông: "Đang nghĩ chồng em..."

"Ha... Đang nghĩ chồng nào của em? Chồng kiếp trước hay kiếp này?!" Trong lúc nói chuyện, cặc thô của anh đã cắm thẳng vào lỗ dâm ấm áp của cô gái.

"Ưm... Ừm... Ông xã..." Thẩm Thanh Âm ôm chặt cổ người đàn ông, khẽ rên rỉ: "Đương nhiên là chồng kiếp này..."

Hình Đống vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ôm eo cô nhấp lên xuống, dưới thân đâm thúc ra vào không ngừng: "Ông đây còn tưởng em đang nghĩ đến chồng kiếp trước... không nỡ chứ..."

Người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo, khi ghen tuông nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Thẩm Thanh Âm tự biết mình có lỗi, lắc lư cơ thể nghênh hợp theo động tác của người đàn ông.

"Trong mắt người ta, trong lòng người ta rõ ràng chỉ có một người tên là Hình Đống thôi mà..."

"Ha..." Hình Đống cười lạnh: "Khi Hình Nhất Nhất ở đây, em đâu có như vậy!"

"Ưm... Anh ngay cả con gái ruột của mình cũng ghen... Sao anh lại như vậy..."

"Ông đây là như vậy đấy! Hình Nhất Nhất lớn rồi, cứ để nó tự ngủ đi..."

Hình Đống vừa nói vừa tăng thêm sức lực ở tay, trong lòng đối với Hình Nhất Nhất vừa yêu vừa giận.

Mỗi tối có Hình Nhất Nhất ở đây, đời sống vợ chồng cứ như kẻ vụng trộm lén lút. Mấy lần đang làm dở giữa chừng, Hình Nhất Nhất tỉnh dậy là Thẩm Thanh Âm lập tức bỏ mặc anh đi dỗ con.

Khiến cả người nóng như thêu như lửa của anh nghẹn ngang, lưng chừng, mà cục cưng nhỏ như thể cố tình, mấy lần đều như vậy.

Khiến anh tức đến độ chỉ muốn nhét lại con bé dính người, quấy phá này vào bụng.

Thẩm Thanh Âm biết trong lòng người đàn ông khó chịu, lần này đặc biệt chủ động, ôm lấy người đàn ông chủ động dâng hiến nụ hôn, ra sức quyến rũ người đàn ông.

Hình Đống đặc biệt hưởng thụ sự chủ động của cô. Thẩm Thanh Âm ngồi trên người anh, cơ thể không ngừng nhấp nhô lên xuống, lỗ dâm bên dưới đặc biệt nịnh nọt cặc thô dưới thân người đàn ông.

"Ưm... Ông xã... Thật thoải mái... A... Ông xã..."

Dáng vẻ phóng đãng của người phụ nữ, khiến Hình Đống cảm thấy kích thích mạnh mẽ.

Hình Đống ôm lấy cô, đột ngột đứng dậy, người phụ nữ thấp giọng kêu lên một tiếng, hai chân quấn chặt vòng eo anh.

"Anh... Ưm... Anh làm gì!?"

Hình Đống vừa ôm vừa đi vừa chịch: "Làm gì nữa? Đương nhiên là làm vợ mình..."

Tư thế này khiến toàn thân Thẩm Thanh Âm không có điểm tựa nào, chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông, bướm nhỏ cũng cắn mút đặc biệt sít sao.

Hình Đống ăn đau rên lên một tiếng, vỗ mạnhvào mông cô: "Kẹp chặt thế làm gì!? Ông đây chịch chưa có đủ!"

"Ưm... Ông xã... Đau..."

Hình Đống: "Ông thấy em chẳng đau tí nào... Lỗ dâm sướng đến mức chảy nước... Nước dâm  còn chảy xuống đùi ông, lan ra cả thảm rồi!"

"Cũng không biết ngày mai mấy dì trở về có nhìn thấy cái nước dâm chảy đầy sàn của đĩ nhỏ lẳng lơ này không..."

"Ưm... Đừng nói nữa... Xấu hổ chết đi được..."

Nghe vậy, Hình Đống nhướn mày, dụ dỗ: "Vì đã để họ ở lại thành phố rồi, vậy thì cứ để họ ở chơi thêm hai ngày nữa nhé... Chúng ta hãy tận hưởng thế giới hai người mấy ngày có được không..."

Thẩm Thanh Âm bám lấy người đàn ông, yếu ớt gật đầu: "Được..."

"Như vậy mới đúng chứ... Đây mới là vợ tốt của ông..."

Nói rồi, người đàn ông ôm Thẩm Thanh Âm áp vào tường, chịch mạnh bạo.

"A ha... Đừng... Đừng nhanh như vậy... " Thẩm Thanh Âm bàn chân căng cứng,lưng lạnh toát, người đàn ông vùi đầu vào bầu vú cắn xé mạnh mẽ.

"Không nhanh thì sao nước của vợ dâm chảy ra được..."

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.