Biên tập: Meo687
Chương 71: Em
chỉ muốn anh thôi...
Thẩm Thanh
Âm thở dài: "Chú Hình, bất kể là anh có tin hay không, việc em cố ý quyến
rũ và tiếp cận chú là thật, nhưng điều em muốn không phải là vì cái gì
khác..."
Nói rồi, Thẩm
Thanh Âm dừng lại một chút: "Điều em muốn... chỉ có chú Hình thôi..."
Điều cô quan
tâm và mong muốn duy nhất chỉ là Hình Đống. Cô không bận tâm việc mình là một 'người
tình' thầm lặng, hay là một 'tiểu tam' bị mọi người chỉ trích. Điều cô mong muốn
chỉ là muốn đồng hành cùng anh trong cuộc đời cô đơn và dài đằng đẵng này, cố gắng
mang đến cho anh một chút bình yên.
Để anh không
phải một mình vất vả bước tiếp, cô không muốn anh phải hao tổn quá nhiều tâm sức
vì cô, hay đưa cô ra ngoài ánh sáng.
Dù sao, thời
gian cô có thể ở bên anh là có hạn, còn anh vẫn còn một cuộc đời dài đằng đẵng
phía trước.
Người đàn
ông xuất hiện vào buổi trưa hôm nay đã khiến cô linh cảm được ý định của anh,
anh muốn 'hợp pháp hóa' cô.
Cả việc đưa
An Cận Sơn và Tiêu Vũ từ ngoài vào Lâm Giang cũng chỉ để đảm bảo việc 'giam giữ'
cô bên cạnh. Cô cũng hiểu rằng tất cả những điều này là do 'ham muốn kiểm soát'
của người đàn ông gây ra.
Chỉ cần có
thể khiến anh an tâm, cô đều có thể chấp nhận, nhưng những chuyện khác... thì
không.
Hình Đống
nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, cũng không rõ là anh có tin
hay không.
Một lát sau,
người đàn ông hôn lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ: "Tôi sẽ cho em thời gian
thích nghi..."
Ánh mắt Hình
Đống hơi híp lại, có lẽ thật sự đúng như Vệ Thanh đã nói, anh đã quá vội vàng. Khi
thợ săn săn mồi, luôn phải kiên nhẫn chờ đợi con mồi rơi vào bẫy.
"..."
Thẩm Thanh
Âm vừa nghe lời người đàn ông nói, cô đã biết ngay Hình Đống hoàn toàn không để
tâm đến 'lời tỏ tình chân thành' của cô.
"Chú
Hình... người ta nuôi tình nhân chỉ muốn giấu dưới đất, anh lại còn tự hào khoe
khoang khắp nơi..."
"Ha...
tình nhân?" Hình Đống một tay bóp nhẹ vào vòng eo mềm mại của người phụ nữ:
"Ông đây không phải nuôi tình nhân, mà là một tổ tông sống..."
Trong quân đội
anh không phải chưa từng thấy những người có chức có quyền bao nuôi bồ nhí, thậm
chí còn bao nuôi không chỉ một người.
Những người
phụ nữ đó ai cũng không phải dạng vừa, ai mà chẳng muốn chen chân để thay thế vợ
cả, riêng cô nhóc này... Có giác ngộ làm tình nhân rất cao.
Không tranh
không giành... ngược lại là anh... Sau mấy lời Vương Lực nói trước đó, anh vốn
nghĩ cô gái nhỏ này kiêu ngạo...
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm đột ngột hôn mạnh lên cái miệng người đàn ông: "Vậy thì người ta
chỉ làm tổ tông nhỏ của chú Hình thôi..."
"Ha..."
Giày vò suốt
một buổi chiều tiêu tốn không ít sức lực, Hình Đống ôm người phụ nữ vào lòng ngủ
say sưa.
Cho đến tận khi
mặt trời lặn, lúc Hình Đống chuẩn bị ra ngoài, hai người say bí tỉ từ trưa nằm trong
phòng khách mới mơ màng tỉnh dậy.
Trước khi
đi, Hình Đống liếc nhìn Hứa Thiến: "Cô điên một mình cũng thôi đi, đừng
làm hư bọn trẻ..."
Hứa Thiến
xoa xoa cái trán choáng váng, mắt trợn trắng khinh bỉ người đàn ông: "Đội
trưởng Hình còn có mặt mũi nói tôi sao? Mấy tiếng trước, cái người suýt thì chịch
ngay trên ghế sofa là tôi đó à???"
Hình Đống,
"..."
Thẩm Thanh
Âm vừa xuống lầu đúng lúc nghe được câu nói đó của Hứa Thiến, cô trừng mắt nhìn
Hình Đống, đưa chiếc áo len trên tay cho người đàn ông.
"Ngoài
trời lạnh, mặc thêm cái nữa đi, với lại anh bây giờ vẫn đang uống thuốc không
được uống nhiều... Ngoài ra, thuốc lá em chỉ để lại cho anh nửa bao thôi...
không được hút nhiều quá... Tối về em sẽ kiểm tra..."
"..."
Hứa Thiến
nhìn Thẩm Thanh Âm lải nhải như mẹ già, khóe miệng giật giật: "Nếu chị lo
lắng vậy thì đi cùng luôn đi..."
Tiêu Vũ nghe
vậy, nằm trên ghế sofa nhướng mày: "Bữa tối chúng ta có thể tự giải quyết,
tuyệt đối không gây phiền phức cho chị và anh rể đâu..."
Thẩm Thanh
Âm không để ý hai người, mặc áo khoác cho người đàn ông.
Trước khi
đi, Hình Đống trầm lặng nhìn người phụ nữ: "Thật sự không đi cùng à?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu, hôn anh một cái: "Về sớm nhé."
--------------
Trong phòng
bao câu lạc bộ, khi Hình Đống đến, Vệ Thanh không nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh
anh, ánh mắt không hề có chút ngạc nhiên nào.
Vương Lực
thì hơi sững sờ: "Anh Đống... Đây là..."
Hình Đống cởi
áo khoác, tiện tay ném sang một bên: "Chúng ta ăn uống của chúng
ta..."
Hàn Bân lười
biếng dựa vào ghế, móc trong túi ra một xấp tiền đỏ ném trước mặt Vệ Thanh.
Bên kia
Vương Lực cũng tương tự, móc tiền trong túi ra.
Hình Đống,
"..."
Vệ Thanh nhận
tiền, cười cười hỏi: "Anh Đống uống rượu gì?"
Hình Đống nhớ
lại lời Thẩm Thanh Âm trước khi đi, nhíu mày: "Vừa xuất viện, thôi... Các
cậu uống đi..."
Lời vừa dứt,
chỉ thấy người đàn ông đầu đinh ngồi ở góc phòng, từ nãy đến giờ không hề động
đậy, móc ví ra.
Hình Đống liếc
nhìn bốn người: "Các cậu đang làm gì vậy?"
Người đàn
ông đầu đinh mặt mày thờ ơ móc tiền ra, nói: "Chỉ là muốn xem anh Đống bị
mê hoặc đến mức nào... Bây giờ thì thấy rồi..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét