Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

50. Liều thuốc cho trái tim

 

 


Biên tập: Meo687


Chương 50:  Hóa ra cháu gái dâm đãng chỉ thích cặc bự của ông...

 

Thấy đã trêu chọc người ta tức giận thật rồi, Hình Đống cũng không ở lại lâu, cầm áo khoác rồi đi.

Thẩm Thanh Âm ấm ức nằm trên giường một lúc, chống đôi chân rã rời, quăng tất cả đồ đạc trên tủ đầu giường ra ngoài cửa sổ.

Thật trùng hợp, những cây cặc giả, trứng rung đủ mọi kích cỡ lớn nhỏ trong chiếc hộp bị bung ra toàn bộ rơi trúng vào người Hình Đống vừa mới ra khỏi cửa.

Hình Đống nhìn những cây cặc đủ mọi kích cỡ lớn nhỏ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lùng: "Hóa ra cháu gái dâm đãng chỉ thích cặc bự của ông."

"…" Thẩm Thanh Âm trừng mắt nhìn người đàn ông, xoay người trở về phòng.

Khóe mắt Hình Đống giật giật, cam chịu nhặt đồ trên đất bỏ vào hộp, lúc ra ngoài tiện tay ném vào thùng rác bên đường.

Sau khi ném đồ xong, Thẩm Thanh Âm nằm thẫn thờ trên giường.

Nhớ lại lời người đàn ông vừa rồi, cô không khỏi cảm thấy ngậm ngùi, rốt cuộc cũng chỉ là một kiếp luân hồi.

Chỉ có điều trong trò chơi mèo vờn chuột, đối tượng bị trêu đùa chưa bao giờ là chuột cả…

Thiết bị giám sát quân sự, thiết bị định vị theo dõi thời gian thực… người đàn ông này thật sự chịu chi tiền cho cô mà…


 

Trong phòng bao của câu lạc bộ đêm, ánh đèn sáng rực, bốn người lớn và một đứa trẻ ngồi trong phòng bao hai mặt nhìn nhau, không ai mở lời trước.

Vệ Thanh, Hàn Bân và một người đàn ông đầu cắt cua đều có vẻ mặt nghiêm trọng.

Có lẽ vì im lặng quá lâu, trên mặt mấy người dần hiện lên một tia bồn chồn. Hàn Bân cầm điếu thuốc trong tay không ngừng xoay, "Anh gọi cho anh Đống chưa? Anh ấy nói sao?"

Vệ Thanh nhìn cô bé trước mặt có ánh mắt và lông mày giống Hình Đống, bất lực nói: "Hai tiếng trước đã gọi rồi… Vừa nãy Vương Lực gọi điện nói, cửa tiệm hoa của Thẩm Thanh Âm bị người của Ngũ Tử đập phá, bây giờ chắc anh Đống đang dỗ dành người tình bé nhỏ của mình đó…"

Hàn Bân, "…"

"Phụ nữ thật phiền phức!"

Một người có cắt đầu húi cua khác, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt một lúc lâu, nghe lời Vệ Thanh nói, không khỏi hỏi: "Vậy Thẩm Thanh Âm đó thật sự tà mị đến vậy sao?"

Nghe vậy, Vệ Thanh đột nhiên nhớ đến một khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của cô gái khác, "Cô ấy thì tôi không biết… Nhưng em gái cô ấy thì có chút thú vị đó…"

Hàn Bân nghe vậy, nhìn Vệ Thanh với ánh mắt không thể tin được, "Tôi nghe Vương Lực nói cô bé đó năm nay hình như mới mười lăm tuổi??"

Nụ cười trong mắt Vệ Thanh lại sâu thêm mấy phần, "Chị nào em nấy… Cô bé đó không kém chị mình bao nhiêu đâu…"

Hàn Bân cau mày không nói gì, đối với họ, chỉ cần phụ nữ là tự nguyện thì không có vấn đề gì cả.

Người phụ nữ vẫn im lặng nghe lời ba người nói nãy giờ, tay ôm chặt đứa bé trong lòng thêm mấy phần, khó khăn mở lời hỏi: "Hình Đống anh ấy… không phải đã kết hôn rồi sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Vệ Thanh nhìn người phụ nữ sắc bén hơn mấy phần, "Đã nhiều năm như vậy rồi, cô biết không ít đấy…"

Người phụ nữ ôm đứa trẻ mím môi, không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh, "Tôi… tôi nghe người khác nói…"

Mà cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi trong lòng người phụ nữ, từ đầu đến cuối đều nép mình trong lòng người phụ nữ, rụt rè nhìn mấy người trước mặt.

"Mẹ… con muốn về nhà…"

Người phụ nữ cúi đầu nhẹ nhàng an ủi cô bé trong lòng, "Ngoan, lát nữa gặp ba… chúng ta sẽ về nhà…"

"Vậy… ba sẽ đưa con đi học chứ?"

Người phụ nữ xoa xoa tóc cô bé, "Sẽ."

Lời của một lớn một nhỏ vừa dứt, bầu không khí trong phòng bao lại chìm vào im lặng.

Hình Đống vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người trên ghế sofa, nhìn ba người còn lại hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Người phụ nữ vẫn cúi đầu nghe thấy giọng nói của người đàn ông, đột nhiên ngẩng đầu lên, khó khăn gọi: "Hình… Hình… Đống… là em… Ôn Tình…"

Hình Đống liếc nhìn Ôn Tình và đứa trẻ trong lòng cô, ngồi đối diện người phụ nữ, nhàn nhạt hỏi: "Tìm tôi?"

Ôn Tình nhìn người đàn ông mặt lạnh lùng trước mặt gật đầu, kéo đứa trẻ vẫn nép mình trong lòng ra: "Em… em…"

Vệ Thanh thấy người phụ nữ nhất thời không thể nói rõ ràng, bèn đưa túi tài liệu mà người phụ nữ mang đến cho Hình Đống, "Xem đi…"

Trong túi tài liệu là một giấy khai sinh của đứa trẻ, và một bản giám định y học ADN từ sáu năm trước.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.