Biên tập: Meo687
Chương 94:
Tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết...
Meo: Xuất phát từ thời Tam Quốc, Tư Mã Chiêu là
con trai Tư Mã Ý, nắm đại quyền trong triều nhà Ngụy. Ông có dã tâm cướp ngôi
nhà Ngụy để lập ra nhà Tấn (do con trai ông là Tư Mã Viêm sau này sáng lập).
Khi ông ra tay giết Tào Mao – vua Ngụy lúc bấy giờ, đã có người nói:
“Tư Mã Chiêu chi tâm,路人皆知。”
("Tâm tư của Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết.")
Ý nói dã tâm đoạt ngôi quá rõ ràng, không cần che giấu nữa.
--------
An Cận Sơn
nhìn sâu vào người đàn ông: "Nhưng đôi khi cho dù có thử, cũng sẽ không có
kết quả tốt, tội gì phải làm khổ mình?"
"Không
thử một lần thì làm sao biết mình có cơ hội thắng hay không?"
An Cận Sơn:
"..."
"Xem ra
anh cũng khá cố chấp đó..."
"Không
có cách nào, con người mà, ai cũng thế..."
Thang Chu
nhìn bóng lưng người phụ nữ phía trước, trong mắt loé lên một cảm xúc khó tả. Chẳng
phải anh cũng đang đánh cược à... Chỉ cần trong lòng cô ấy còn một chút tình cảm,
anh ta vẫn còn hy vọng.
Cuộc đối thoại
của hai người không lọt vào tai Thẩm Thanh Âm, ngược lại Tiêu Vũ đang đi phía
trước nghe rõ mồn một.
Quay đầu
nhìn về phía Thang Chu, cô thở dài một tiếng, khẽ cảm thán: "Đàn ông các
anh... đúng là thứ đốn mạt!"
Tần Nghị
khóe mắt giật giật: "Ông đây cõng em lên núi, em lại đối xử với ông như vậy
hả?"
Tiêu Vũ:
"Quan hệ giữa anh và Hình Đống tốt lắm hả!?"
"Bình
thường, không có thù hằn gì lớn."
Cho nên bất
kể chuyện gì cũng có thể xoay chuyển được, đặc biệt là khi hai người lại có mối
quan hệ như hiện nay, càng không thể có thù hằn đến mức không qua lại.
Tiêu Vũ im lặng
một lúc: "Anh bảo anh ta tránh xa cái tên Thang Chu đó ra..."
"Ha..."
Tần Nghị: "Em đúng là thương anh rể em... chuyện người lớn trẻ con đừng
xen vào... cứ để họ tự giải quyết."
Tiêu Vũ:
"..."
Lên đến đỉnh
núi, Tần Nghị dẫn mọi người đến chỗ xin khóa tình yêu, xin một ổ đắt và lớn nhất,
nhờ người khắc tên hai người lên đó, rồi treo lên dây xích.
Thang Chu vốn
định đi theo hai người, nhưng lại bị An Cận Sơn kéo đến nơi xin quẻ nhân duyên.
"Đó là nơi
các cặp đôi tụ tập, chó độc thân như anh đi theo làm gì, đến rồi thì xin một quẻ
đi..."
Thẩm Thanh
Âm đưa ống quẻ cho người đàn ông: "Đi cùng đi."
Thấy vậy, Thang
Chu cũng không tiện từ chối, cả hai cùng quỳ trước tượng thần, không lâu sau
hai quẻ nhân duyên rơi xuống đất.
Thẩm Thanh
Âm nhìn quẻ trung trong tay mình, còn Thang Chu thì cầm một quẻ thượng, thấy vậy
người đàn ông cười nói: "Đi nhờ đại sư giải đi..."
Thẩm Thanh
Âm cầm quẻ đáp: "Được..."
Thang Chu
kéo cô nhanh chóng đi đến chỗ giải quẻ, nhét một xấp tiền vào hòm công đức, rồi
mới đưa quẻ thượng trong tay cho đại sư: "Đại sư, giúp con giải một
chút..."
Sư phụ giải
quẻ mặc một chiếc áo vải thô cổ tròn, vạt vuông đơn giản, trong cái giá lạnh này
lại không hề cảm thấy lạnh. Sư phụ nhận lấy quẻ thượng trong tay Thang Chu nhìn
một cái, từ bên cạnh lật ra một bài thơ quẻ rồi đọc: "Việc cũ của người đã
chìm, ta chỉ nói chuyện hôm nay."
Trong lòng
Thang Chu chợt thắt lại: "Đại sư... đây là ý gì..."
Chỉ nghe đại
sư trầm giọng nói: "Việc thí chủ cầu, thơ quẻ đã đưa ra câu trả lời."
"Những
chuyện đã qua, thí chủ nên quên hết đi. Người xưa nói rằng: Ngày hôm qua đã chết,
ngày hôm nay là sống. Sau khi mọi chuyện của ngày hôm qua đã qua đi, từ hôm nay
trở đi là khởi đầu mới, quyết tâm làm lại từ đầu. Việc đã qua thì, từ hôm nay, Những
gì đã qua không nên níu giữ. Hãy quyết chí bằng những quyết định mới, ắt sẽ có
ngày đại thành.”
Nghe vậy, mặt
Thang Chu không khỏi trắng bệch: "Nhưng đây không phải là quẻ thượng
sao?"
Sư phụ giải
quẻ gật đầu: "Thí chủ, quẻ đã nói, chỉ có buông bỏ quá khứ, đón nhận cuộc
sống mới, mới có ngày thành công trở lại."
Thấy người
đàn ông không cam lòng vẫn muốn dây dưa, sư phụ giải quẻ nhìn về phía Thẩm
Thanh Âm phía sau người đàn ông.
Thẩm Thanh
Âm thấy vậy vội vàng tiến lên đưa quẻ trung trong tay cho sư phụ, đại sư lật
xem thơ quẻ rồi đọc: "Một phần là vui, một phần là sợ."
"Thí chủ...
chuyện đời, không thể vẹn cả đôi đường, đối mặt với thực tế, không nên cưỡng cầu
quá nhiều..."
Thẩm Thanh
Âm nghe vậy không phản ứng mạnh mẽ như Thang Chu, chỉ là mặt mày hơi ảm đạm:
"Cảm ơn đại sư..."
Ánh mắt đại
sư đảo qua hai người, nói: "Không sao..."
Trước khi họ
rời đi, chỉ nghe đại sư tiếp tục nói: "Nam thí chủ, duyên phận cần được
xây dựng trên sự chân thành, tôn trọng và quan tâm lẫn nhau. Nếu dùng thủ đoạn
lừa gạt, dù có đạt được mục đích cũng chỉ là mối ác duyên bằng mặt không bằng
lòng."
Bước chân
Thang Chu khựng lại, khuôn mặt anh ta biến sắc: "Cảm ơn đại sư đã chỉ dẫn."
Mấy người Tần
Nghị nghe xong những lời này, khóe miệng giật giật.
Tiêu Vũ ghé
vào tai Tần Nghị, cảm thán: "Tâm tư Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng
biết."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét