Biên tập: Meo687
Chương 84: Anh
cứ làm nó dồn nén hỏng mất, sau này em có muốn dùng nữa hay không...
Vẻ mặt Thẩm
Thanh Âm đông cứng lại: "..."
Ở video bên
kia, Hình Lị sững sờ một lúc, sau khi hồi thần lại thì cười tủm tỉm nói:
"Chào chị dâu... Chúc chị dâu năm mới vui vẻ!"
Thẩm Thanh
Âm cười gượng gạo: "Chúc mừng năm mới..."
Hình Đống thấy
mục đích đã đạt được, nói vài câu rồi cúp cuộc gọi video, gửi cho Hình Lị một
bao lì xì lớn.
Ngồi một bên,
Tần Nghị nhìn thấy hành động này của Hình Đống, anh giơ ngón cái khen ngợi:
"Hình doanh... Bội phục bội phục!"
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt nhìn người đàn ông, không nói gì.
Thức đêm đón
giao thừa, còn gọi là canh Tết.
Meo: Người
trong nhà thức suốt đêm giao thừa để tiễn năm cũ, đón năm mới, cầu mong cha mẹ
sống lâu, gia đình hạnh phúc.
An Cận Sơn
không biết từ đâu lôi ra một bộ mạt chược, kêu gào đòi chiến đến sáng.
Hai người Hình
Đống và Tần Nghị có tiền trong tiền, đương nhiên An Cận Sơn sẽ không bỏ qua. Còn
Tiêu Vũ vốn không hứng thú với mấy trò bài bạc, dính chặt Tần Nghị không nhúc
nhích, Hứa Thiến thì càng không biết chơi.
An Cận Sơn
không hỏi một tiếng nào, trực tiếp kéo Thang Chu lên bàn cho đủ số, vừa kéo vừa
nói: "Yên tâm đi, không biết tôi dạy cho... Chỉ cần hai ta cùng mục tiêu
là được, bọn họ có tiền... Chúng ta chủ yếu thắng bọn họ là được..."
Thang Chu cười
ngượng ngùng: "Được..."
Thấy vậy, Thẩm
Thanh Âm lắc đầu, đi vào bếp nấu bữa khuya và đồ ăn nhẹ cho mọi người.
Hứa Thiến đứng
xem một lúc, dùng ánh mắt thương cảm nhìn Thang Chu đang bị Hình Đống và Tần
Nghị hố rất thảm.
Cô lén lút lẻn
vào bếp, nhìn Thang Chu đang bị hai người hành hạ cực kỳ thê thảm bên ngoài, cảm
thán: "Đàn ông ghen lên, còn đáng sợ hơn cả phụ nữ..."
Thẩm Thanh
Âm không hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao: "Sao vậy?"
Hứa Thiến nhìn
ra ngoài bĩu môi: "Còn sao nữa, nếu cô còn không ra ngoài, đội trưởng Hình
e rằng sẽ làm thầy Thang thua đến mức không còn quần lót mà mặc nữa."
Khóe miệng
Thẩm Thanh Âm giật giật: "Không phải còn có An Cận Sơn và Tần Nghị
sao?"
"Thôi
đi... Đội trưởng vừa mới cố tình để anh ta thắng mấy ván, sau đó lại hợp sức với
Tần Nghị để bẫy người ta..."
Nói rồi, Hứa
Thiến tò mò nhìn Thang Chu một cái: "Thầy Thang này là ai vậy?"
Thẩm Thanh
Âm: "Sao cô lại hỏi vậy?"
"Không
biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy thầy Thang này luôn
mang theo chút thù địch với đội trưởng Hình..."
Hứa Thiến chống
cằm, vẻ mặt khó hiểu: "Nhìn đội trưởng Hình như vậy, hai người trước đây
cũng không giống như người quen cũ... Rất khó hiểu..."
Nghe vậy,
tay Thẩm Thanh Âm đang nấu chè trôi nước khựng lại, một lúc sau mới nói:
"Có thể là cô cảm giác sai rồi... Thầy Thang và Hình Đống đã gặp nhau một
lần ở tiệm hoa của tôi..."
"Mong
là tôi nghĩ nhiều..."
Bốn người
chơi suốt đêm, hai quân giao tranh chắc chắn sẽ có một bên bị thương. Dưới sự hợp
tác giữa Hình Đống và Tần Nghị, người chiến thắng cuối cùng không phải là Hình
Đống cũng không phải là Tần Nghị, mà là để An Cận Sơn ngồi một chỗ làm ngư ông hưởng
lợi.
Mặc dù trước
đó Thang Chu thua khá nhiều, nhưng về sau An Cận Sơn thắng nhiều hơn, không hề
keo kiệt chia sẻ chiến lợi phẩm cho 'đồng đội'.
Tần Nghị
nhìn cảnh tượng trước mắt, châm một điếu thuốc: "Đội trưởng Hình, phòng
ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng à..."
Hình Đống liếc
nhìn Thang Chu: "Tôi sẽ sợ trộm dòm ngó sao?"
Từ buổi tối
nhận cuộc gọi video của Hình Lị, anh đã không sợ có trộm dòm ngó rồi.
Mấy người thức
trắng cả đêm, không ăn sáng đi thẳng về phòng.
Tần Nghị trực
tiếp bế Tiêu Vũ về phòng ngủ của cô, còn Thang Chu và Hứa Thiến thì ở phòng
khách tầng một.
Sau khi mọi
người đã về phòng, Hình Đống ôm chặt Thẩm Thanh Âm hôn thật mạnh một cái:
"Hôm nay ông thua thảm rồi, vợ yêu bồi thường cho ông thế nào đây..."
Thẩm Thanh
Âm giả vờ giận dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh còn dám nói... Anh với
Tần Nghị sao cứ nhắm vào thầy Thang vậy!?"
"Ha...
Thầy Thang... Gọi thân mật vậy sao...". Hình Đống vác cô lên vai, đi lên lầu:
"Sau này ít qua lại với anh ta thôi..."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
"Anh ta
làm gì anh đâu? Sao anh lại có ý kiến lớn như vậy..."
"Ông
đây không thích anh ta..."
Hình Đống
nghĩ đến ánh mắt Thang Chu nhìn Thẩm Thanh Âm suốt buổi tối, trong lòng anh đột
nhiên không thoải mái. Hứa Thiến còn có thể nhận ra sự thù địch của người đàn
ông đối với anh, anh cũng không phải là kẻ ngốc.
Chỉ là anh
có thể chắc chắn suốt ba mươi ba năm qua anh chưa từng gặp người đàn ông này,
trừ mấy tháng trước ở tiệm hoa của Thẩm Thanh Âm hai người có duyên gặp mặt một
lần.
Chỉ vì một lần
gặp mặt như vậy mà có thể khiến người khác ghi hận, vậy thì anh cũng quá dễ bị người
ghét quá rồi.
Cho nên, nguồn
gốc vấn đề không nằm ở anh, mà nằm ở con đĩ nhỏ dâm đãng bên cạnh anh.
Thẩm Thanh
Âm nghe những lời vô lý của Hình Đống, trong lòng không khỏi bất lực:
"Trên đời này chú Hình từng thích ai!?"
"Ha..."
Hình Đống vỗ mạnh vào mông Thẩm Thanh Âm: "Ông đây thích con đĩ nhỏ dâm đãng!"
Vừa lên lầu,
đã nghe thấy tiếng chửi rủa hùng hổ từ phòng Tiêu Vũ.
"Mẹ nó,
Tần Nghị! Đồ cầm thú chết tiệt! Anh có phải là người không hả!? Bà đây buồn ngủ
chết đi được! Anh còn nhớ thương chuyện này nữa!!?"
"Ưm...
Anh mẹ nó buông bà ra! Ưm... Đồ khốn... Đồ khốn nạn!!"
"A...
Tôi sẽ giết anh!! Đồ chó chết! Ưm..."
Sau một hồi ồn
ào, tiếng giãy giụa của Tiêu Vũ dần yếu đi, chuyển thành những tiếng rên rỉ khe
khẽ.
Thẩm Thanh
Âm thấy Hình Đống đứng ở cầu thang nghe lén, cô đấm vào lưng người đàn ông:
"Đồ lưu manh!!"
Hình Đống nhấc
người phụ nữ lên, mở cửa rồi ném cô lên giường, cúi người đè lên: "Bây giờ
ông đây sẽ lưu manh cho em xem!"
Bàn tay to lớn
nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, gậy thịt nóng bỏng đã đói khát suốt cả một
đêm, Ngay từ lúc người phụ nữ nói với Thang Chu câu 'gặp anh ấy là phúc phận của
cô', Hình Đống đã muốn đè cô lên giường hung hăng chịch cô một trận.
Dùng cách của
mình để nói với cô rằng cô đã sai, gặp được con đĩ nhỏ dâm đãng nhà cô, mới là
phúc khí của anh.
"Ưm...
Anh nhẹ tay thôi... Đau..."
Bàn tay to lớn
của Hình Đống mạnh mẽ xoa nắn những điểm nhạy cảm trên người phụ nữ, một tay nắm
lấy bàn tay nhỏ bé vuốt ve cây cặc nóng bỏng: "Chú Hình nhỏ của em đã nghẹn
cả đêm rồi, cứ làm nó dồn nén đi, sau này em có muốn dùng nữa không..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét