Biên tập: Meo687
Chương 66: Trọng
thương vẫn không rời hoả tuyến...
Thẩm Thanh
Âm chỉ cần nghĩ đến việc sáng sớm mai các cô y tá sẽ bàn tán chủ đề gì vào buổi
giao ca, cô đã muốn tìm một cái lỗ để mà chui xuống. Cô tức giận vặn mạnh vai
người đàn ông, giận dữ nói: "Đều tại anh đó..."
Hình Đống thấy
người thật sự tức giận, cười kéo cô vào lòng, thì thầm: "Chuyện này mà đồn
ra ngoài thì là em mất mặt hay ông đây mất mặt? Em mặc quần áo phủi đít bỏ đi, ông
đây vẫn còn phải ở đây một thời gian nữa..."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
Lời này quả thật
không sai, chỉ cần cô không đến bệnh viện thì không ai nhận ra cô, nhưng Hình Đống
thì khác... Chỉ cần anh còn ở bệnh viện một ngày, sẽ bị bác sĩ y tá vây quanh cả
ngày.
Nghĩ đến
đây, tâm trạng Thẩm Thanh Âm bỗng chốc tốt hơn rất nhiều: "Dù sao thì trước
khi anh xuất viện, em sẽ không đến đâu..."
"Ha..."
Hình Đống: "Em thật sự định mặc quần áo rồi phủi tay không nhận người nữa
hả?"
Thẩm Thanh
Âm vùi đầu vào ngực người đàn ông, xấu hổ nói: "Anh muốn ăn gì thì nhắn
WeChat cho em, em làm xong sẽ bảo An Cận Sơn mang đến. Mấy ngày nay cứ để nó đến
đây bầu bạn với anh..."
An Cận Sơn ở
chỗ cô chẳng khác gì một viên gạch, cần chỗ nào thì chuyển đến chỗ đó.
Ngày hôm sau
quả nhiên đúng như Thẩm Thanh Âm dự đoán, khi bác sĩ đi kiểm tra phòng,
"nguyên nhân" vết thương của Hình Đống bị bục ra cứ thế truyền miệng
từ người này sang người khác.
Sau khi khâu
lại vết thương, vị bác sĩ trung niên trông tuổi không lớn hơn Hình Đống là bao,
nhìn Hình Đống trêu chọc: "Đã lớn tuổi thế này rồi mà còn tưởng mình là
thanh niên trẻ tuổi à!?"
"Cứ từ
từ thôi... Bằng không để lại di chứng, về già anh sẽ phải chịu tội đấy!"
Cô y tá nhỏ
đứng bên cạnh cũng cúi đầu mím môi cười tủm tỉm.
Hình Đống bị
nhiều người vây quanh, trên mặt không hề để lộ ra chút xấu hổ nào, mặc cho gió
thổi tứ phía, bản thân vẫn vững vàng như núi.
Cũng may Thẩm
Thanh Âm có tầm nhìn xa, trước khi trời sáng đã rời đi rồi, cho dù Hình Đống có
níu kéo cỡ nào cũng không chịu ở lại.
Không ít đồng
nghiệp trong cục cảnh sát thành phố đến thăm cũng nghe được chuyện này từ những
lời bàn tán của các cô y tá nhỏ. Nhìn bề ngoài chẳng ai biểu lộ điều gì, nhưng
sau lưng đều truyền tin tức về cục.
Mà sau một hồi
bị bảy miệng tám lời thi nhau nhiều chuyện, kể lại sinh động như thật, chẳng
khác nào tận mắt chứng kiến tại chỗ.
Không lâu
sau tin tức đã lan truyền khắp cục cảnh sát thành phố, khi đám người trong đội
điều tra hình sự xách giỏ hoa quả đến, người nào người nấy đều mang theo vẻ mặt
mờ ám.
"Hình đội
không ngờ đấy... Càng già càng dẻo dai, đúng là 'trọng thương vẫn không rời hoả
tuyến' mà..."
"Tinh
thần của Hình đội thật sự khiến mấy anh em nể phục... nể phục..."
"Ha
ha... Bây giờ sếp cũng coi như là một trận thành danh rồi... Trong cục trên dưới
còn ai không biết 'phong thái anh dũng' của Hình đội nữa!!!"
Mọi người cứ
người một câu người một lời trêu chọc đùa giỡn, khiến Vương Lực luôn đi theo
Hình Đống cũng không nhịn được lên tiếng trêu: "Phong độ của anh Đống quả
thật là... không hề giảm sút chút nào..."
"Ha ha
ha ha ha ha ha ha..."
Hình Đống từ
sáng sớm đã liên tiếp bị mấy đợt người đến xem trò vui, nghe những tiếng ồn ào
bên tai, bực bội nói: "Mấy đứa mà rảnh rỗi không có việc gì làm thì xem
phim 'tự tuốt' đi!"
"Ghen tị
ông đây có phụ nữ à?"
"Ôi ôi
ôi... Các cậu xem Hình đội còn lấy làm tự hào kìa!?"
"Chậc
chậc... Không thể nhìn nổi... Không thể nhìn nổi!!"
"Chúng
tôi làm sao mà gặp được chị dâu tốt như vậy, lên được phòng khách, vừa có thể
xuống được phòng bếp... Ngay cả khi đàn ông bị thương cũng có thể 'chăm sóc' tận
tình...".
"Này, sếp...
cho em hỏi thăm chút đi... nhà chị dâu còn chị em nào nữa không... Mấy anh em độc
thân lâu rồi... cũng muốn có một người phụ nữ biết quan tâm để tận hưởng chút ấm
áp..."
"Giỏi
quá ha... Tôi nghe người ta nói chị dâu có một thằng em trai không ra gì... Cậu
muốn không!?"
Hình Đống
nghe mấy người gọi một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, cười cười, nhưng nụ cười
không chạm tới đáy mắt.
Vương Lực liếc
nhìn Hình Đống: "Mấy cậu được rồi... Không có việc gì thì về cục làm việc
đi... Suốt ngày không ra thể thống gì..."
Vừa nói
xong, Tiêu Vũ đã xách hộp cơm giữ nhiệt vào cửa, nhìn thấy một đám đàn ông đông
nghịt trong phòng bệnh, cô ngẩn người.
Ra ngoài cửa
nhìn lại số phòng, cô ngạc nhiên nói: "Là ở đây mà..."
Vương Lực
nhìn Tiêu Vũ, ngạc nhiên hỏi: "Sao cô lại đến đây?"
Tiêu Vũ giơ
hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên, bĩu môi: "Đến đưa cơm cho anh ấy... An Cận
Sơn sợ anh ấy không dám đến... nên bảo tôi đến..."
"Ơ..."
Vương Lực nhớ lại chuyện lần trước Hình Đống nói sẽ gửi người đó đi học, cười
gượng hai tiếng: "Vào ngồi đi..."
Tiêu Vũ liếc
nhìn đám đàn ông trong phòng bệnh, trên mặt không chút rụt rè, cô ngồi thẳng xuống
lấy điện thoại ra chơi game.
Người đông
đúc khiến căn phòng bệnh nhỏ bé trở nên chật chội, những người khác thấy Hình Đống
có khách, lại là một cô bé nên nói chuyện cũng không dám quá thoải mái, không
bao lâu cũng đều rời đi.
Trong lúc nhất
thời chỉ còn lại tiếng mắng mỏ và chơi game của Tiêu Vũ đang cầm điện thoại.
Vương Lực thấy
vậy, khóe miệng không khỏi giật giật.
Hình Đống
nhìn cô bé trước mặt, cau mày hỏi: "Trường học được nghỉ sớm vậy à?"
Tiêu Vũ ôm
điện thoại không ngẩng đầu lên: "Chỉ cần tôi muốn, 365 ngày trong năm,
ngày nào cũng có thể nghỉ..."
Vương Lực,
"......"
Tiêu Vũ trả
lời xong, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bổ sung: "Người
đắc tội anh là Tam Nhi, không liên quan gì đến tôi đâu... Tôi từ đầu đến cuối đều
kiên định đứng về phía anh... Dù sao chúng ta cũng là đồng minh, chuyện 'đấu đá
nội bộ' thì thôi đi..."
Từ lần trước
An Cận Sơn đắc tội với người đàn ông này, sợ đến mức trốn ở chỗ cô đến bây giờ,
hiện tại càng không dám xuất hiện trước mặt người đàn ông, chỉ sợ Hình Đống ngầm
hãm hại anh ta.
Có vết xe đổ
là An Cận Sơn rồi, cô nghĩ nghĩ vẫn nên bày tỏ lập trường và thái độ với Hình Đống,
tranh thủ cố gắng để không bị người đàn ông này quản thúc.
Hình Đống
nghe vậy, lông mày vô thức giật giật: "Nói vậy, tôi còn phải cảm ơn em chắc?"
Tiêu Vũ xua
tay: "Cũng không cần khách sáo vậy đâu... Nếu anh có thể để chị tôi mỗi
tháng cho tôi thêm chút tiền tiêu vặt... thì tốt rồi..."
"......"
Hình Đống mắt giật giật: "Phí sinh hoạt mỗi tháng các em là bao
nhiêu?"
"Cái
này... phải xem tấm lòng của anh rể rồi..."
Ai bảo cô và
An Cận Sơn bây giờ thân phận không hợp pháp, xem như người ô gia cư chứ. Mọi
nguồn thu nhập của bọn họ hiện tại đều dựa vào Thẩm Thanh Âm.
Đương nhiên
Thẩm Thanh Âm bây giờ cũng dựa vào người đàn ông này nuôi dưỡng, ôm chặt đùi
kim chủ lớn nhất luôn là không sai.
Hình Đống ăn
xong, xoa xoa vầng trán nhức mỏi, trầm giọng hỏi: "Chị em và Phó Tước... Em
biết được bao nhiêu?"
Meo: Có
nhận được đồng bao nuôi nào đâu, chị em nuôi ổng đấy, nhóc à! Tui nghi, con
nhóc nó bán chị nó quá đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét