Biên tập: Meo687
Chương 121: Chúng sinh trên đời đều khổ, duy chỉ có em là thuốc giải của anh
(Kết thúc)Một đêm nọ,
Hình Đống ôm Thẩm Thanh Âm trên ban công ngắm mưa sao băng.
Vô số ngôi
sao băng xé toạc bầu trời đêm, Hình Đống đột nhiên hỏi: "Vợ à... Trước đây
chúng ta đã gặp nhau mấy kiếp rồi?"
Thẩm Thanh
Âm sững sờ, rồi nói nhỏ: "Gặp nhau mấy kiếp rồi..."
"Vậy em
đã gả cho anh mấy lần?" Người đàn ông vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Âm, trầm
giọng hỏi.
Tim Thẩm
Thanh Âm thắt lại: "Ừm..."
"Một lần
cũng không à?"
Thẩm Thanh
Âm lặng lẽ gật đầu.
Trong lòng
Hình Đống bỗng ngổn ngang trăm mối: "Tại sao? Ông đây tệ đến thế nào mà em
không thể chấp nhận ông hử?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Không, là em không thể dừng lại trong thế giới của
anh..."
Mỗi lần đều
là vội vàng gặp gỡ rồi lại kết thúc bằng cuộc chia ly... Từ lần gặp gỡ đầu
tiên, đến những lần gặp lại sau này, cô vẫn luôn là người qua đường trong cuộc
đời anh.
Anh có cuộc
đời và số phận của riêng mình, còn cô thì bị ràng buộc phải thực hiện vô số nhiệm
vụ, cho đến khi hoàn thành và nghỉ hưu.
Cô vốn có thể
an hưởng tuổi già, nhưng cô đã dùng tất cả điểm công đức tích lũy được từ các
nhiệm vụ để đổi lấy sự bình an, thuận lợi cho Hình Đống ở kiếp sau.
Mười năm cô
đổi lấy chỉ là để ở bên anh, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.
"Vậy tại
sao em lại gả cho anh ta..."
Thẩm Thanh
Âm nghe người đàn ông nhắc đến mới nhớ lại mối nghiệt duyên với Mộ Húc ở kiếp
trước: "Gả cho anh ta... là vì anh ta cũng như anh, tinh thần trách nhiệm quá
nặng..."
Đối với cô mà
nói, Mộ Húc cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng trong muôn vàn thế giới,
nhưng lúc đó Mộ Húc lại quá đỗi cố chấp...
Cảm thấy
mình phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, dưới sự đeo bám không ngừng
nghỉ của anh ta, cô vì hoàn thành nhiệm vụ nên không còn cách nào khác đành kết
hôn.
Cũng không
biết Mộ Húc bản tính đa nghi, hay trong lòng không yên tâm về cô, cuộc sống sau
hôn nhân của hai người không được như ý, anh ta không tin cô...
Giữa hai người
ban đầu vốn không phải vì tình yêu, những chuyện xảy ra sau này đều là những hạt
giống đã được gieo từ sự thiếu thận trọng ngày đầu.
Sau này gặp
kiếp trước của Hình Đống, lúc đó Hình Đống là một giáo viên nhân dân, nho nhã,
lịch sự. Vì bối cảnh thời đại khác nhau, lúc đó một mình anh phải đối phó với
nhiều thế lực để bảo vệ học sinh của mình.
Mà mâu thuẫn
lớn nhất giữa cô và Mộ Húc cũng là vì Hình Đống. Không hiểu sao, sự xuất hiện của
Hình Đống có thể đã khiến Mộ Húc nhận ra nguy hiểm, anh ta luôn đối đầu với
Hình Đống, thậm chí còn lấy chuyện công báo thù riêng.
Mọi hành động
của Mộ Húc ngoài việc khiến mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu sắc hơn,
không có tác dụng gì khác.
Cho đến khi
cô và một người phụ nữ khác bị đối thủ của Mộ Húc bắt cóc. Trước mặt mọi người,
vì trách nhiệm trên vai mình, Mộ Húc đã chọn từ bỏ cô và cứu người phụ nữ kia.
Còn cô...
Khi ấy bị người ta ném từ trên cao xuống, chính Hình Đống đã bất chấp nguy hiểm
lao lên đỡ lấy cô. Cả hai cùng ngã xuống đất trong vũng máu, cũng chính Hình Đống
ôm lấy cô đang thoi thóp, kích nổ quả bom đã cài sẵn từ trước, khiến tất cả những
người có mặt đều phải chôn cùng cô.
Hình Đống vốn
đã làm người tốt suốt mấy kiếp, tích lũy vô số công đức. Kiếp sau đáng lẽ có thể
có một cuộc sống tốt đẹp, chỉ vì gặp cô, cũng vì cô mà giết hại quá nhiều người
vô tội, vì thế anh đã phải gánh chịu sự trừng phạt của nhân quả luân hồi.
Những kiếp
còn lại đều phải chuộc tội cho những tội lỗi của kiếp trước, mà cô cũng vậy...
Cho nên cô ấy
đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, tích lũy được bấy nhiêu công đức, chẳng phải
cũng là để chuộc tội hay sao.
Có nhân thì ắt
có quả, vận rủi của Hình Đống ngay từ đầu chính là cô.
Meo: Vạn
sự do nhân, bách quả do nghiệp (Mọi nguyên nhân đều có kết quả, mọi nghiệp
đều có quả báo)
Nếu không gặp
cô, cuộc đời anh khi đó, và mỗi kiếp sau này sẽ không bi thảm, khổ sở và cô đơn
đến thế.
Cho nên lúc
đầu khi Hứa Thiến hỏi cô có yêu Hình Đống không, câu trả lời của cô mới mơ hồ
như vậy.
Còn nhớ lúc
đó cô đáp là 'quan trọng'... Đối với cô mà nói, Hình Đống rất quan trọng.
Hình Đống
nghe xong lời cô gái, đôi mắt sáng bỗng lóe lên: "Ông đây vì em mà đánh cược
mấy kiếp rồi, kiếp này em chẳng lẽ không sinh thêm cho ông hai đứa con
sao?"
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt lườm người đàn ông: "Anh cũng hay thật đấy, hồi đó anh quyến
rũ phụ nữ có chồng, anh còn có mặt mũi mà nói sao!?"
Kiếp trước cho
dù biết rõ lòng Hình Đống, cô cũng không hề vượt quá giới hạn nửa phân, dù sao
ngoại tình trong quân hôn là phạm pháp. Hơn nữa với tính cách của Mộ Húc cũng sẽ
không dễ dàng buông tha họ.
Vì thế tận đến
khi chết... cô vẫn không đáp lại Hình Đống, cũng chính vì nỗi tiếc nuối này mà
cô vẫn luôn nhớ nhung, canh cánh Hình Đống ở trong lòng suốt nhiều năm.
Hình Đống lại
không chẳng mảy may để tâm, "Nếu anh ta thật sự yêu em, coi em là vợ anh
ta, thì sao lại không tin em... Sao có thể trơ mắt nhìn em đi vào chỗ chết?"
Khi nói câu
này, ánh mắt Hình Đống rõ ràng có chút chột dạ, sao anh lại không hiểu bản thân
mình chứ.
Anh chưa bao
giờ cho rằng mình là người tốt, mặc dù anh không còn ký ức kiếp trước, nhưng
anh mơ hồ có thể đoán được tại sao mình lại làm như vậy.
Trên đời này
chỉ có đàn ông mới hiểu rõ những toan tính nhỏ nhặt trong lòng đàn ông, năm đó
có lẽ Mộ Húc đã nhìn thấu chiêu trò của anh rồi.
Cho nên anh
ta mới giận dữ đến thế, nhưng nói cho cùng, vẫn là vì bản thân không đủ yêu...
hoặc không đủ lòng tin với cô ấy...
Kiếp này, Mộ
Húc dùng cách thức kiếp trước anh dùng khiêu khích anh ta để đối phó với anh,
chỉ có thể nói là... thủ đoạn quá thấp.
Kiếp trước
đã không chơi lại anh, kiếp này còn muốn chơi anh chắc.
Anh đã nói từ
sớm rồi, anh không phải người tốt. Nếu anh đã coi trọng Thẩm Thanh Âm, anh sẽ
không từ mọi thủ đoạn nào. Mặc kệ cho dù có bắt cóc trói cô nhốt trong nhà,
cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Làm sao Thẩm
Thanh Âm biết Hình Đống của kiếp trước hay kiếp này đều là người 'ngoài trắng
trong đen'. Chỉ là nghĩ đến Mộ Húc, trong lòng ít nhiều cũng có chút thở dài.
Meo: Bề ngoài nhìn có vẻ hiền lành, ôn hòa, vô hại,
nhưng một khi mổ xẻ mới hiểu rõ bản chất, rất đen tối
tàn nhẫn đáng sợ.
Hình Đống thấy
tâm tư cô lại đặt lên Mộ Húc, tay bắt đầu không an phận: "Đang nghĩ
ai?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Không... Hít..."
Áo của người
phụ nữ bị vén lên, hơi lạnh của gió đêm luồn vào da thịt, lúc này Thẩm Thanh Âm
mới bừng tỉnh trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh tính làm gì!?"
"Ai bảo
em nghĩ đến người đàn ông khác!" Hình Đống bóp nhẹ eo cô: "Sau này ở
bên ông bớt tơ tưởng đến đàn ông hoang bên ngoài đi!"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Chẳng
phải tự anh nhắc đến anh ta sao, liên quan gì đến em!?"
Hình Đống lạnh
lùng hừ một tiếng: "Dù sao từ nay về sau em không được nghĩ đến anh ta nữa..."
"Hình Đống..."
Thẩm Thanh Âm trong lòng bất lực vô cùng: "Đối với anh ta... em chưa bao
giờ hận... càng không oán trách anh ta..."
Đúng sai của
kiếp trước, đối với hiện tại mà nói, đều là chuyện đã qua... Lần đầu tiên nhìn
thấy Thang Chu, cô đã buông bỏ quá khứ...
Cô không phải
không hy vọng Mộ Húc cũng có thể buông bỏ.
Hình Đống cắn
mạnh vào cổ cô một cái: "Vẫn còn nghĩ à?"
Thẩm Thanh
Âm nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng người ôm lấy eo người đàn ông hôn lên môi anh.
"Hình Đống,
kiếp sau hãy làm người tốt nhé!"
Nghe vậy, Hình
Đống nhướn mày: "Làm người tốt thì không lấy được vợ đâu."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Sau khi sao
băng lướt qua, bầu trời đêm đã yên tĩnh trở lại, giống như cuộc nói chuyện giữa
hai người, cũng tan biến theo làn gió đêm.
Hình Nhất Nhất
ở sân dưới, gọi vọng lên ban công hai người: "Ba ba... Má má... Chú đẹp
trai mang thỏ đến cho con rồi..."
Mắt Hình Đống
giật giật mạnh: "Không được nhận! Ném ra ngoài cho ông ngay!"
----------------
Dù là Âm Âm
hay Hình Đống, họ đều là những nhân vật tôi yêu thích nhất dưới ngòi bút của
mình.
Cứu rỗi lẫn
nhau, hai chiều hướng về nhau.
Mặc kệ kiếp
trước, hay là kiếp này, hy vọng mọi người đều có thể tìm thấy người trong trái
tim mình!
Mua mua (ôm
hôn)! Yêu các bạn, 'trái tim'!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét