Biên tập: Meo687
Chương 105: Chồng ơi, nhẹ tay chút...
Hình Đống
nghe đến đây, đầu óc mới đột nhiên tỉnh táo lại, hung hăng cắn một miếng vào cổ
người phụ nữ, nghiến răng nói: "Em cũng biết là có con rồi sao? Vậy khi
nào em cho ông một danh phận đây!? Hửm?"
Thẩm Thanh
Âm vừa phải lo cho đứa bé trong bụng, nghe thấy lời Hình Đống nói, trong lòng
nhất thời dở khóc dở cười.
Cô cũng hiểu
người đàn ông đang giận dỗi chuyện gì, cô còn tưởng Hình Đống không mấy bận tâm
đến sự xuất hiện của Phó Tước, hóa ra anh đều giữ trong lòng.
Trong lúc nhất
thời, cô không biết phải trả lời thế nào: "Ưm... Chồng ơi... Người ta sao,
sao lại không cho anh danh phận?"
Hình Đống từ
từ đưa đẩy phần thân dưới, cười lạnh: "Vậy người nhà em đến, tại sao lại
tìm Phó Tước?"
"........."
Thẩm Thanh
Âm nắm chặt cánh tay thô tráng của người đàn ông, âu yếm hôn lại anh:
"Không phải như anh nghĩ đâu... ưm..."
Ở đây ngoài
Tiêu Vũ và An Cận Sơn, cô chỉ quen có mỗi Phó Tước. Trong chốc lát, biết tìm
đâu ra một người thân để giới thiệu cho Hình Đống.
Nghe cô nói
vậy, trong lòng Hình Đống càng khó chịu hơn: "Sao? Chê ông lớn tuổi, không
đẹp trai nên không dám dẫn ra ngoài sợ làm mất mặt em sao?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Không
có đâu! Chồng em tuy có lớn tuổi một chút, nhưng anh là người đàn ông tốt nhất
trên đời... Hít... Ai, ai cũng không, không tốt bằng chồng em..."
Động tác của
Hình Đống lúc thì nhẹ, khi thì mạnh, khiến cả cơ thể lẫn trái tim Thẩm Thanh Âm
bùng lên cơn lửa tình: "Chồng ơi... Chồng em là tốt nhất..."
"Ha... Ông
tốt như vậy, lại không dẫn ông ra mắt mọi người!? Hửm? Sắp sinh con cho ông rồi,
lại còn giấu giếm ông nữa!?"
Trong lòng Hình
Đống vẫn còn vướng mắc với những lời mà Tần Nghị nói khi trước. Tiêu Vũ còn đưa
Tần Nghị ra mắt mọi người, còn anh... đã có con rồi, lại không được ra gặp người
sao?
Thẩm Thanh
Âm: "Người sinh con cho anh là em, người ngủ bên cạnh anh cũng là em... Tại
sao phải bận tâm..."
"Anh mặc
kệ!" Thẩm Thanh Âm còn chưa nói xong, đã bị Hình Đống cắt ngang: "Thẩm
Thanh Âm, hôm nay ông phải có danh phận!?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Đàn ông già
cãi chày cãi cối, ngang ngược là khó chiều nhất. Thẩm Thanh Âm cố tình co rút lỗ
nhỏ, giọng rên rỉ'lớn hơn mấy phần: "Chồng ơi... ưm... khó chịu
quá..."
"Chết
tiệt!" Hình Đống mạnh mẽ kéo xuống, quỳ trên người cô gái, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Thẩm Thanh Âm!"
Thẩm Thanh
Âm đôi chân quấn lấy eo người đàn ông: "Chồng ơi... nhẹ tay chút đi..."
"Đĩ nhỏ
lẳng lơ!" Hình Đống ưỡn hông đẩy vào: "Đợi em sinh con xong, xem ông
xử em thế nào..."
"A
ha... chậm lại... đừng mạnh quá..."
Hình Đống chống
người lên, trên người toát một lớp mồ hôi mỏng: "Không chậm được... Đã hai
tháng không chịch, miệng nhỏ của vợ dâm nhỏ lại rồi..."
Hoàng hôn
buông xuống, cuộc yêu dốc cạn sức lực mới dừng lại.
Hình Đống nằm
bệt trên giường, bàn tay to xoa nắn đôi bầu vú của người phụ nữ, trong lòng
không khỏi cảm thán: "Sau này ai có giục sinh con cũng vô ích... Ông chỉ
sinh một nhóc quỷ sứ này thôi là đủ rồi..."
Thẩm Thanh
Âm phát mạnh vào cái tay đang tấy máy làm bậy của người đàn ông: "Để anh
sinh à?"
Hình Đống đặt
bàn tay to lên bụng dưới của cô gái: "Ông mặc kệ, chỉ sinh một đứa này
thôi..."
Thẩm Thanh
Âm dựa vào lồng ngực người đàn ông, trong lòng cảm thấy bất lực: "Anh
không sợ đứa bé một mình quá cô đơn sao?"
"Có bố
có mẹ nó ở đây, nó cô đơn cái gì?"
Thẩm Thanh
Âm: "Vậy sau này nếu nó cũng tìm một người đàn ông lớn hơn nó mười mấy tuổi
thì sao?"
Nghe vậy,
Hình Đống cười lạnh một tiếng: "Ông đây không bẻ gãy chân thằng đàn ông đó
thì ông không mang họ Hình!"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét