Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

40. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687


Chương 40: …

Meo: Tựa nó … thật đó 😊

 

 

Thẩm Thanh Âm thấy vậy, hoa huyệt co rút càng dữ dội hơn. Cuộc ái ân mãnh liệt dưới sự cắn chặt răng không buông của Hình Đống, kéo dài mãi cho đến khi trời mờ sáng mới kết thúc.

Trong phòng khách máy điều hòa được bật tối đa, sau mấy cuộc ái ân Thẩm Thanh Âm hoàn toàn kiệt sức, cả người mềm nhũn được Hình Đống ôm vào lòng ngủ say sưa.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiến và Lưu Dĩnh vừa bước xuống lầu đã thấy hai người ôm chặt lấy nhau trên sofa, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng.

Hứa Thiến nhìn cảnh tượng tan hoang trong phòng khách, cảm thán: "Chậc chậc... Củi khô gặp lửa... Lửa ngoài đồng cháy bất tận mà..."

Vừa nói vừa rút điện thoại ra, chụp liên tục khung cảnh hai người đang ngủ trên sofa.

Hình Đống vốn dĩ là người không ngủ sâu giấc, bị tiếng động của Hứa Thiến làm giật mình. Anh nhíu mày khó chịu liếc người phụ nữ đã cướp mất giường mới của mình.

"Sao cô còn chưa đi?"

Hứa Thiến, "Đội trưởng Hình, tuy đây là nhà anh, nhưng dù sao chúng tôi cũng là khách do Âm Âm mời đến, làm gì có chuyện chủ nhà mới sáng sớm đã đuổi khách đi?"

Hình Đống xoa mày, "Hai cô lánh đi một lát, tôi mặc quần áo."

Lưu Dĩnh thấy Thẩm Thanh Âm ngủ ngon, lại vì xấu hổ cũng không ở lại phòng khách, quay người vào bếp làm bữa sáng.

Hứa Thiến vô tư nhún vai, đi theo Lưu Dĩnh vào bếp.

Hình Đống mặc quần áo xong xuôi, dùng chăn quấn Thẩm Thanh Âm rồi bế người lên lầu.

Thẩm Thanh Âm khó chịu cựa quậy người, "Hình Đống, anh đừng động vào em... buồn ngủ lắm..."

"Về phòng ngủ đi, lát nữa anh sẽ tiễn họ về... Sáng nay đừng đến tiệm nữa..."

Thẩm Thanh Âm nằm trong vòng tay người đàn ông mơ màng gật đầu, "Ừm."

Hình Đống đặt cô xuống giường, hôn mạnh vào cổ Thẩm Thanh Âm, "Tối nay mà còn dẫn người về nữa, xem ông trừng trị em thế nào."

Thẩm Thanh Âm đang mơ ngủ nghe vậy, mí mắt khẽ động, "Tối nay anh còn đến nữa sao..."

Hình Đống, "Sao? Không chào đón ông hả!?"

Thẩm Thanh Âm rụt người về phía sau, "Ưm... không..."

Cô không dám ghét bỏ Hình Đống, bây giờ cô không chịu nổi giày vò nữa rồi, chỉ muốn ngủ.

Hình Đống thấy cô quả thật buồn ngủ lắm rồi, cũng không nán lại lâu, giúp cô đắp chăn rồi xuống lầu.

Hình Đống xuống lầu đi thẳng vào bếp, lạnh giọng nói: "Điện thoại cho tôi."

Hứa Thiến không chịu, "Làm gì?"

Hình Đống nhíu mày, cuối cùng nói: "Gửi cho tôi một bản những bức ảnh cô vừa chụp..."

"........."

Hứa Thiến vỗ vỗ ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo: "Tôi còn tưởng sếp muốn làm gì... Chẳng phải chỉ là muốn mấy bức ảnh thôi à... Để tôi chọn cho anh hai tấm rõ nét nhất, đảm bảo có thể nhìn rõ mặt Âm Âm và anh..."

Hình Đống châm một điếu thuốc, liếc nhìn khuôn mặt gian xảo của Hứa Thiến, "Sau khi gửi cho tôi thì xóa ảnh gốc đi."

Hứa Thiến đang hứng thú bừng bừng bỗng khựng lại, "Dựa vào đâu mà vậy?! Ăn cháo đá bát hả?"

Hình Đống cười như không cười nhìn Hứa Thiến, "Ảnh khỏa thân của cô, tôi có khá nhiều, muốn không?"

"Anh..."

Cuộc sống riêng tư của Hứa Thiến bừa bãi thì bừa bãi, chơi bời thì chơi bời, nhưng hình tượng ở trong cục vẫn luôn là một cô gái ngây thơ.

Hơn nữa trước đây đi chơi, đều trang điểm đậm, không ai nhận ra...

Nhưng bây giờ nghe Hình Đống nói như vậy, chứng tỏ anh tuyệt đối có những bức ảnh riêng tư của cô trong tay.

Hứa Thiến bất mãn, miễn cưỡng đưa điện thoại ra, chế giễu: "Đánh giá thấp thủ đoạn của Hình đội rồi..."

Hình Đống cầm lấy điện thoại, nhả một làn khói thuốc, cười nói: "Nhóc con, đường ông đã đi qua còn nhiều hơn số gạo cô đã ăn nữa..."

Sau khi chuyển hết ảnh trong điện thoại của Hứa Thiến sang máy mình, Hình Đống không nói hai lời trực tiếp xoá sạch dữ liệu trong điện thoại của người phụ nữ.

"Anh..."

Hứa Thiến thấy vậy, nghĩ đến chứng cứ của mình vẫn còn nằm trong tay người ta, tuy giận nhưng lại không dám nói gì.

Làm xong những việc này, Hình Đống liền ném điện thoại lại, nói: "Sáng nay không có chuyện gì xảy ra cả."

Không có ảnh giường chiếu mà Hứa Thiến chụp lén của hai người, Hình Đống cũng không dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp Hứa Thiến. Tất cả mọi chuyện đều được người đàn ông nhẹ nhàng bỏ qua bằng một câu nói, coi như mọi thứ chưa từng xảy ra.

Lưu Dĩnh vẫn luôn ở trong góc làm ngơ trước cuộc đối thoại của hai người. Hứa Thiến hừ lạnh một tiếng, biểu thị sự đồng ý.

Còn việc Hình Đống giữ lại những bức ảnh để làm gì, không ai biết.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.