Biên tập: Meo687
Chương 101: Lần
đầu làm bố à?
Tiêu Vũ nghe
xong, vô cùng cạn lời: "Suy nghĩ nhiều thì nhanh già, hơn nữa anh ta bây
giờ cũng đâu còn trẻ nữa... Sắp 34 tuổi rồi mới làm bố... Em còn hơi sợ sau này
anh ấy giao tiếp với cháu ngoại sẽ có khoảng cách thế hệ..."
Dù sao thì
hai người bây giờ là vợ trẻ chồng già, huống hồ Hình Đống hơn Thẩm Thanh Âm cả
mười một tuổi không nói, đợi đứa bé ra đời còn kém đứa bé cả hai tận hai giáp
liền.
Đến lúc đó,
khi đứa bé bước vào giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, Hình Đống đã bốn mươi, năm
mươi rồi. Cô thật sự có chút lo lắng về vấn đề giáo dục của đứa bé sau này.
"Hề..."
Vệ Thanh nghe lời Tiêu Vũ, không khỏi bật cười: "Tôi nói cô em này, Tần
Nghị nhà cô cũng không còn trẻ nữa, có thời gian lo lắng cho anh rể cô, thà lo
lắng cho bản thân trước đi!"
Cái tính của
Tần Nghị là nói được làm được, hai năm nữa con bé này lên đại học... Ngày tháng
chắc chắn sẽ không dễ chịu hơn Thẩm Thanh Âm bây giờ đâu.
"Anh rể
cô năm nay 34 rồi, nhưng dù sao người ta cũng đã làm bố rồi, Tần Nghị nhà cô tuổi
này còn phải đợi hai năm nữa..."
Tiêu Vũ cười
lạnh một tiếng: "Muốn tôi sinh con cho anh ta sao? Nằm mơ đi! Đời này bà
đây sẽ không bao giờ sinh con... Cái tên chó chết đó đừng hòng nghĩ đến!"
"..."
Vệ Thanh: "Cô em, tin anh đi, thủ đoạn của đàn ông, em còn non lắm, không
thể nào phòng bị được..."
Nghe vậy,
Tiêu Vũ khinh bỉ quét mắt nhìn Vệ Thanh, cười khẩy: "Anh trai? Anh có biết
xấu hổ không? Đợi cháu gái tôi ra đời còn phải gọi anh một tiếng bác. Còn anh
trai!? Anh còn nghĩ mình trẻ hơn Hình Đống bao nhiêu nữa chứ?"
Nói xong câu
đó, cô gái không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
"..."
Vệ Thanh bị
cái miệng nhỏ của Tiêu Vũ châm cho nghẹn họng: "Anh Đống, cái miệng của bà
dì nhỏ với cậu em bên vợ của anh... Nói thật là... Em cũng hơi lo lắng về vấn đề
giáo dục con cái của anh sau này rồi..."
Nếu là con
trai thì còn đỡ, nhưng nếu là con gái bị dạy dỗ thành một quả pháo nhỏ giống dì
nhỏ nhà nó, tuổi còn nhỏ đã bị đàn ông già lừa mất, Hình Đống sẽ không tức điên
lên sao?!
Hình Đống liếc
anh ta: "Người ta cũng không nói sai, cậu cũng không còn trẻ nữa rồi, sắp
làm chú rồi, mấy đứa cũng nên ổn định đi..."
Nghe thấy vậy,
Vệ Thanh đã vội vàng xua tay từ chối: "Thôi đi, em không muốn đến lúc đó lại
giống anh, ngay cả hút một điếu thuốc cũng phải lén lút như ăn trộm."
"..."
Hình Đống
hút xong một điếu thuốc, dập đầu thuốc, vào phòng bệnh rồi còn cố ý vòng vào
nhà vệ sinh súc miệng mới dám đến gần Thẩm Thanh Âm.
Vệ Thanh:
"..."
Chẳng trách
người ta nói đàn ông đã có vợ thật thảm.
Nhưng từ khi
mang thai, bất kể khứu giác hay vị giác Thẩm Thanh Âm đều cực kỳ nhạy bén, còn
chưa đợi Hình Đống đến gần, lông mày của cô đã nhíu lại: "Lại hút bao
nhiêu điếu rồi?"
Hình Đống ngửi
ngửi trên người: "Chỉ một điếu thôi..."
Trong phòng
bệnh hai người khác nhìn thấy Hình Đống dè dặt như vậy, đều lắc đầu.
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt nhìn anh, khẽ nói: "Em không muốn ở đây dưỡng thai, anh không
ở bên cạnh, em sợ..."
Tiêu Vũ:
"..." Sợ cái quỷ gì! Quỷ phải sợ cô mới đúng.
Hình Đống
nhìn Tiêu Vũ, cô gái nhỏ nhún vai, tỏ vẻ bó tay.
Im lặng một
lúc lâu, thấy dáng vẻ tiều tụy và đáng thương của Thẩm Thanh Âm, anh không khỏi
mềm lòng: "Được thôi, nghe em hết... Nhà chúng ta em làm chủ, em muốn ở
đâu thì ở..."
Lúc này Thẩm
Thanh Âm mới hài lòng ôm lấy người đàn ông: "Coi như anh biết điều đấy, em
không thích bệnh viện... Chúng ta về nhà nhé, được không..."
Hình Đống
luôn bất lực trước trò mè nheo, làm nũng, vờ giận dỗi của Thẩm Thanh Âm, nhưng
lần này lại kiên quyết không đồng ý cho cô xuất viện.
"Không
được... Bây giờ phản ứng thai nghén của em quá lớn, bác sĩ cũng khuyên nên ở lại
bệnh viện theo dõi, cứ nghe lời bác sĩ đi..."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Biết thế ban
đầu đã không làm trò đến mức đó, nôn nghén thì có, nhưng phần nhiều là do cơ thể
cô quá yếu ớt... Bao nhiêu năm qua chưa từng làm người bình thường, bây giờ đột
nhiên lại thăng cấp làm mẹ, trong nhất thời chưa kịp thích nghi.
Hình Đống
suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Đợi chúng ta về Lâm Giang rồi, sẽ ở lại
biệt thự Bán Sơn trước... Em không phải thích sự yên tĩnh trong núi sao, vừa hay
giờ vào xuân rồi, không khí trên núi rất tốt, thích hợp cho em dưỡng
thai..."
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm cau mày: "Vậy hàng ngày anh đi đi về về có tiện không!?"
Ban đầu biệt
thự Bán Sơn của Phó Tước được trang bị theo tiêu chuẩn dưỡng già cho cô, đồ đạc
bên trong đều đầy đủ tiện nghi, thiếu sót duy nhất có lẽ là lúc đấy không nghĩ
đến việc trang bị một phòng trẻ em.
Tuy nhiên
bây giờ vẫn còn thời gian và vẫn kịp, chỉ là lúc đầu cô đồng ý dọn ra ngoài là
do xét đến sự bất tiện trong việc đi lại của Hình Đống.
Hơn nữa, lý
do lúc đó Hình Đống muốn cô dọn ra khỏi biệt thự là vì muốn cô cắt đứt quan hệ
với Phó Tước, bây giờ đột nhiên lại để cô dọn về.
Thẩm Thanh
Âm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người đàn ông: "Hình Đống... anh có chuyện gì
giấu em phải không?"
Hình Đống sững
sờ: "Anh làm gì giấu em chuyện gì nữa đâu!? Bây giờ tất cả tài sản của anh
đều nằm trong tay em... còn có thể giấu em chuyện gì nữa!?"
Kể từ khi Thẩm
Thanh Âm mang thai, để tránh cho ngày nào cô cũng suy nghĩ lung tung, Hình Đống
không chỉ giao nộp thẻ lương mà còn cả những tài sản hợp pháp và không hợp pháp
dưới tên anh, bây giờ Thẩm Thanh Âm đều rõ như lòng bàn tay.
Mắt hạnh của
Thẩm Thanh Âm hơi híp lại: "Chuyện anh giấu em nhiều vô kể... Anh thật sự
nghĩ em không biết sao!?"
Hình Đống:
"..."
Thẩm Thanh
Âm ở bệnh viện hơn một tuần, mỗi ngày ngoài ăn ra thì chỉ có uống. Hình Đống
không cho ai làm gì cả, ngay cả khi muốn xuống lầu hít thở không khí một chút
cũng bị anh kéo về bắt tiếp tục nằm tiếp.
Cho đến khi
y tá phụ trách chăm sóc Thẩm Thanh Âm cũng không chịu nổi: "Chồng chị thật
sự có nhiều vấn đề quá... Lần đầu làm bố à!?"
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm thở dài: "Ài... Anh ấy cũng có thể là đến thời kỳ mãn kinh của
đàn ông rồi..."
Những ngày qua,
Hình Đống thật sự quá mức cẩn thận, chỉ cần Thẩm Thanh Âm hơi khó chịu hoặc
không khỏe một chút, mỗi ngày bác sĩ đến thăm khám đều bị anh kéo lại hỏi han không
ngừng.
Vốn dĩ bây
giờ mới là giai đoạn đầu thời kỳ mang thai, rất nhiều phụ nữ mang thai đều có
phản ứng nôn nghén nặng. Nhưng cho dù bác sĩ nói thế nào đi nữa, Hình Đống vẫn
không yên tâm, nhất định đòi ở lại bệnh viện thêm hai ngày.
Cuối cùng,
bác sĩ nếu không phải khám bệnh định kỳ, bình thường họ cũng không dễ dàng đến
đây, chỉ sợ bị Hình Đống quấn lấy hỏi đủ thứ.
Ánh mắt của
cô y tá nhỏ tràn đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Thẩm Thanh Âm: "Chị không biết các
sản phụ ở tầng này ngưỡng mộ chị đến mức nào đâu, chị đó... đúng là sống trong
phúc mà không biết hưởng! Nếu em có một người chồng tốt như vậy, nằm mơ cũng phải
cười tỉnh!"
Thẩm Thanh
Âm mỉm cười: "Em cũng sẽ gặp được thôi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét