Biên tập: Meo687
Chương 67: Em gái sao lại nghĩ không thông...
"Hả?"
Tiêu Vũ còn
tưởng rằng với cái tính của Hình Đống, cho dù có biết sự tồn tại của Phó Tước
và có ý kiến về Phó Tước thì cũng sẽ không hỏi thẳng thừng như vậy.
Hình Đống vẫn
luôn quan sát vẻ mặt của Tiêu Vũ, trầm giọng nói: "Tôi không thích người
này..."
Đặc biệt là
những lời nói của người đàn ông hôm qua, khiến anh cảm thấy rất khó chịu...
Nghĩ đến
đây, Hình Đống không kìm được liếc nhìn Vương Lực, người sau lập tức hiểu ra,
nói: "Bó hoa cô Thẩm vứt hôm qua tôi đã kiểm tra, là hoa phượng bình thường...
không có gì đặc biệt cả..."
Nói rồi, anh
không quên nhìn Tiêu Vũ, hỏi: "Hoa này là của Ninh Thành phải không?"
Tiêu Vũ,
"..."
"Bó hoa
này có liên quan gì đến Phó Tước?"
Hình Đống
nhìn Tiêu Vũ im lặng một lúc lâu, thấy cô quả thật không biết gì, trầm giọng
nói: "Không có gì..."
"..."
Tiêu Vũ nhướng mày, hỏi: "Anh muốn biết gì về chị em và Phó Tước?"
Ánh mắt Hình
Đống lóe lên, mặt không đổi sắc nói: "Em biết được bao nhiêu?"
"Từ trước tới nay, hai người họ có chuyện
cũng đều không nói gì với chúng tôi, nhưng nếu anh hỏi về Phó Tước thì... ừm...
Người ta trẻ trung đẹp trai, chỉ là hơi phong lưu một chút. Chẳng qua là người
ta chưa kết hôn chưa có con thì phong lưu cũng kệ đi..."
Tuy nhiên,
những lời nói hời hợt, phiến diện này của Tiêu Vũ, lọt vào tai Hình Đống lại biến
thành một mùi vị khác.
Lời của cô
bé nghe như đang ám chỉ anh đã kết hôn... hơn nữa không lâu trước còn gây ra
chuyện con riêng...
Mặc dù sau
đó đứa bé đã được gửi đi, nhưng những người xung quanh, bao gồm cả bố mẹ anh ai
cũng đều không tin đứa bé đó không phải con anh...
Huống hồ, là
người ngoài.
Ánh mắt Hình
Đống trùng xuống, lạnh giọng nói: "Tôi không có con riêng..."
Tiêu Vũ,
"..."
"Chuyện
này anh nói với tôi vô ích... Em lại chẳng phải là người phụ nữ của
anh..."
Nói rồi,
Tiêu Vũ già dặn thở dài: "Nói sao đây nhỉ... Em không phủ nhận chị ấy thực
sự thích anh, nhưng anh có từng nghĩ đến, hai người... thực ra... không hợp nhau
lắm không?"
Lời vừa dứt,
sắc mặt Hình Đống đột nhiên trở nên âm trầm thêm mấy phần.
Tiêu Vũ lại làm
như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Đương nhiên Phó Tước cũng không hợp với
chị ấy..."
"Ha..."
Nghe vậy, vẻ âm trầm trên mặt Hình Đống tiêu tan vài phần, trầm giọng nói:
"Em lại nhìn rõ hơn cả chị em..."
Tiêu Vũ nhún
vai: "Em chẳng qua là nói thẳng sự thật..."
Nếu Hình Đống
không có lỗi với Thẩm Thanh Âm, thì Hình Đống hiện tại đối với cô chẳng qua chỉ
là niềm vui trên thể xác, sẽ không có sự ràng buộc tình cảm.
Cho dù thủ
đoạn của Hình Đống có cao siêu đến mấy, đối với Thẩm Thanh Âm cũng vô dụng... Nếu
cô ấy chơi chán muốn đi... Thiên Vương lão tử cũng không cản được...
Nghe vậy,
ánh mắt Hình Đống nhạt đi vài phần, không thể nhìn rõ vui buồn trên mặt.
Vương Lực ở
bên cạnh nghe hai người trò chuyện nửa ngày, vẫn không dám hé răng.
Nhớ lại lời
Vệ Thanh đánh giá Tiêu Vũ trước đây, bây giờ lại nghe cô bé nói một tràng như vậy,
trong lòng vô thức muốn giữ khoảng cách với ba anh em nhà họ Thẩm.
Từng người một
tuổi thì không lớn lắm, nhưng cách đối nhân xử thế lại khéo léo hơn cả người lớn
bình thường...
--------------
Hình Đống nằm viện một tuần, một ngày ba bữa dưới
sự chăm sóc đều đặn của Thẩm Thanh Âm, cả người được bồi bổ đầy đủ tinh thần, sắc
mặt hồng hào không giống người vừa xuất viện chút nào.
Ngày xuất viện,
Vệ Thanh đã đặc biệt xin nghỉ phép để đến.
Khi Tiêu Vũ
lên xe, thấy Vệ Thanh hai mắt lập tức sáng lên: "Chà, trai đẹp... Có duyên
vậy sao?"
Vệ Thanh nhận
lấy đồ trên tay cô bé, khóe miệng giật giật dưới ánh mắt sát khí của Hình Đống:
"Đúng là rất có duyên..."
Lúc này Tiêu
Vũ mới kịp phản ứng lại: "Ơ... anh rể, anh quen anh ấy sao?"
Hình Đống liếc
nhìn Vệ Thanh, mặt không biểu cảm nói: "Cô bé chưa đủ tuổi."
Vệ Thanh mắt
giật giật mạnh: "Tôi biết..."
Sau khi lên
xe, Hình Đống liếc nhìn Tiêu Vũ vẫn đang cố bắt chuyện với Vệ Thanh, trầm giọng
nói: "Về nhà tôi sẽ nói chuyện với chị em, về chuyện em và An Cận Sơn chuyển
trường..."
Vẻ mặt trêu
chọc trai đẹp của Tiêu Vũ đột nhiên cứng lại: "Đừng mà... Bình thường chị em
đâu có quản chúng em đâu..."
Hình Đống
không nói gì về chuyện này, mà nói: "Tuy ba người các em là cùng mẹ khác
cha, nhưng dù sao chị ấy cũng là chị gái các em... có quyền giám hộ các
em..."
Lời này thoạt
nghe thì không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì có thể nhận ra điều gì đó
không đúng.
Mặc dù trên
danh nghĩa Thẩm Thanh Âm đúng là người giám hộ của họ, nhưng dù sao cô và An Cận
Sơn cũng không phải 'trẻ con' thực sự, nên từ trước đến nay họ vẫn luôn được ‘nuôi
thả'...
Mà bây giờ,
Hình Đống lại đột nhiên xen vào, nhìn tình hình hiện tại xem ra là muốn buộc tất
cả bọn họ lại chung một chỗ...
Có vẻ như từ
khi Thẩm Thanh Âm chuyển nhà, người đàn ông này dường như đang luộc ếch trong
nước ấm từng bước một...
Nụ cười trên
mặt Tiêu Vũ cứng lại, đúng là cô đã đánh giá thấp mức độ quan tâm của Hình Đống
dành cho Thẩm Thanh Âm.
"Anh rể...
Không phải em đã nói rồi sao... Em là người kiên định đứng về phía anh mà... Mấy
ngày nay anh vẫn chưa thấy thành ý của em sao?"
Hình Đống lại
nhắm mắt lại, không để ý đến Tiêu Vũ nữa.
Nhìn thấy vậy,
Tiêu Vũ tức đến nghiến răng, người này trông như một quân tử chân chính nào biết
được sau lưng lại đen tối đến vậy...
Vệ Thanh lái
xe, từ gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô bé, không
kìm được bật cười thành tiếng.
"Em đã
gọi anh ấy là anh rể rồi, chị em không quản được các em, anh rể đương nhiên phải
thay chị em giải quyết nỗi lo chứ..."
Tiêu Vũ nghe
vậy, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông.
Từ ngày Hình
Đống mở miệng hỏi về Phó Tước, lẽ ra cô phải đoán được mới đúng.
Một người
đàn ông chủ động hỏi về chuyện người phụ nữ của mình với một người đàn ông
khác, điều đó có nghĩa là trong lòng anh ta đã nảy sinh một ý thức khủng hoảng
nhất định.
Nếu thực sự
không để ý, hoặc có đủ tự tin vào bản thân và người phụ nữ của mình, sẽ không bận
tâm đến vậy.
Trên đường
đi, ba người không nói thêm lời nào.
Ở biệt viện,
Hứa Thiến đã sớm mang rượu ngon đến, vì trước đó người đàn ông nằm viện cô
không có thời gian đến thăm.
Dứt khoát chờ
đến khi người ta xuất viện thì đến thăm, sẵn tiện ăn ké.
Sáng sớm, Thẩm
Thanh Âm dọn dẹp phòng xong, đã cắm đầu bận rộn trong bếp.
Hứa Thiến
nhìn bữa trưa đầy ắp được chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn ăn, rồi nhìn người phụ nữ
đang bận rộn trong bếp với bộ đồ mặc ở nhà.
Không kìm được
cảm thán: "Em gái đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, sao lại nghĩ không thông
như vậy chứ..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét